webnovel

Chương 321: "Ta đặt niềm tin vào ngươi..."

Chương 321: "Ta đặt niềm tin vào ngươi..."

Cả đám người im lặng lắng nghe từng lời từng lời Seichi nói ra.

Cảm giác hoang mang xen lẫn kinh ngạc lộ rõ trên gương mặt cả bọn.

"Thật... thật sự tất cả mọi chuyện mà cậu kể nghe thật là vô lý...

Nhưng mà tớ không thể nào không chấp nhận được.

Tất cả mọi chuyện diễn ra cho đến lúc này..."

Akami vẫn bán tín bán nghi, lên tiếng.

"Yuri san...mọi chuyện Seichi kể lại đều là thật hay sao?"

Hahari quay qua hỏi Yuri.

Yuri gật đầu.

"Tất cả đều là sự thật!

Tớ cũng là người đến từ Tinh không Đại lục, đến từ thế giới khác...

Tớ xin lỗi vì đã giấu mọi người đến tận bây giờ..."

Yuri cúi đầu trước cả bọn.

"Bọn tớ không trách cậu...

Dù cậu có nói ra thì chưa chắc mọi người đã tin, trừ khi tận mắt chứng kiến..."

"Hahari san nói đúng đấy!

Em không việc gì phải xin lỗi cả!"

Kazari tiếp lời Hahari.

"Nếu tất cả là thật thì cũng có thể lý giải được cho cái sức mạnh vô lý của cậu chủ..."

Lee MinYing gật đầu thông suốt.

"Được rồi mấy người!

Chuyện đó bây giờ còn quan trọng không?"

Sakura lên tiếng với giọng điệu khá bực tức, cô tuy cũng rất bất ngờ với thân thế của Seichi và Yuri, nhưng tình hình hiện tại đang là rất khẩn cấp, không có thời gian mà ở đây an ủi nhau.

"Cái quan trọng hiện giờ là làm sao chúng ta có thể thoát ra được tình cảnh này kia kìa!

Hay là chỉ đứng đây và chờ chết?"

Seichi lẳng lặng đi đến bên gờ núi, âm trầm nhìn cảnh vật phía bên dưới.

"Cách thì có, nhưng mà..."

"Nhưng sao?"

Sakura hỏi, cùng đám người nhìn vào bóng lưng Seichi.

"Nơi này là nhà của các cậu, là nơi các cậu sinh ra và lớn lên...

Người thân, gia đình của các cậu cũng là ở nơi này...

Ít nhiều gì cũng là quen thuộc cũng là rất nhiều ký ức.

Liệu các cậu có thể bỏ đi được hay không?"

Như hiểu được mối bận tâm của Seichi, Kazari đi đến bên cạnh cậu, ánh mắt xa xăm pha lẫn chút buồn nhìn xuống phía bên dưới vùng đất hoang tàn, trống rỗng, tràn ngập khói bụi và những tiếng gầm thét của bọn quái vật, nơi mà trước đây từng là một thành phố hiện đại, sầm uất và đông dân bậc nhất Nhật Bản.

"Em chỉ có một người thân duy nhất là bố...

Nhưng bố bây giờ đã...

Cả Hahari, Yoshimoto và Akami, gia đình của họ cũng đã không còn...

Nơi này đã bị bọn quái vật xâm chiếm cũng không còn nơi nào để chúng em có thể sống...

Em nghĩ ra đi lúc này là một lựa chọn đúng đắn..."

Ngưng một chút nàng nói tiếp.

"Hơn nữa bố đã giao phó em cho anh, sau này anh đi đâu em sẽ theo đến đó..."

Hahari, Yoshimoto cũng từ từ bước đến cạnh Seichi.

"Em cũng sẽ theo anh..."

"Cả em nữa..."

Yuri cũng tiến đến, nhưng nàng không lên tiếng.

"Tôi cũng sẽ theo cậu, cậu chủ!"

Lee MinYing đứng yên phía sau nói.

"Haiz...

Một tên ngốc như cậu, nếu không có tớ đi theo thì sẽ thế nào đây hả?"

Akami cũng bước đến, ngang hàng với đám người.

"Tôi dù sao cũng không có nơi để về, có rời bỏ chốn này cũng không có gì luyến tiếc..."

Sakura là người cuối cùng bước đến chỗ Seichi.

Cả bọn đứng ở gờ núi trông xuống phía dưới.

Đúng là không có nơi nào để đi.

Cả Tokyo bây giờ trông chẳng khác gì một chiến trường để bọn quái vật tự do tàn phá, không sớm thì muộn, cả Nhật Bản này, cả thế giới này sẽ tràn ngập quái vật, con người trước sau gì cũng trở thành thức ăn cho bọn chúng.

Cả đám đã nhận thức được rõ ràng một điều rằng, thảm kịch này sẽ không có ai có thể ngăn chặn được, kể cả có là thần linh đi chăng nữa.

Thế giới này đã lụi tàn...

Chọn ở lại, chẳng khác nào chọn cái chết.

Đúng là nơi này sớm đã quá quen thuộc với đám người, người thân, gia đình của cả đám cũng là sinh sống ở nơi này, đã từng là như vậy... quyết định rời bỏ thế giới này không phải là một quyết định dễ dàng gì, nhưng mà ở lại và chết ở nơi này thì mối thù của gia đình, ai sẽ là người thay cả bọn trả?

Cả đám đã may mắn thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, và đúng như Nguyệt lão nói, cả đám phải tiếp tục sống, sống luôn phần của những người đã mất.

Và, chỉ có theo Seichi rời khỏi thế giới này thì mới có thể tiếp tục sống sót được.

Và khi đã có thể sống sót được thì sẽ có thể nghĩ đến việc trả thù!

Hại chết người thân của họ, hại chết gia đình của họ, mối thù này nhất định cả bọn sẽ không thể nào bỏ qua cho được!

Mối thù này, nhất định phải báo!

Khụ... Khụ...

"Xin lỗi vì phá hỏng giây phút này của các ngươi!

Nhưng mà các ngươi cũng nên chú ý đến ta một chút..."

Nguyệt lão ở phía sau bất chợt lên tiếng.

Cả đám liền quay lại, gương mặt hiển hiện lên đặc sắc, dường như cả bọn đã quên mất sự hiện diện của Nguyệt lão.

Nhưng mà....

Hình bóng của Nguyệt lão bây giờ đã rất mờ, tựa như sắp sửa biến mất đến nơi.

"Seichi Yamato..."

Nguyệt lão liền lấy ra mảnh ký ức.

Viên Tử thạch lơ lửng trong lòng bàn tay Nguyệt lão từ từ bay đến chỗ Seichi.

"Ta giao viên Tử thạch này lại cho cậu..."

"Nguyệt lão, cảm ơn người..."

Seichi âu sầu nhìn vào hình bóng đang dần biến mất của Nguyệt lão, nói.

"Không cần cảm ơn ta...

Tử thạch ở chỗ của ngươi sẽ có ích hơn..."

Seichi bàn tay đón lấy viên Tử thạch, viên đá chợt sáng lên sau đó liền biến mất.

'Hệ thống, phân tích mảnh ký ức cho ta!'

Seichi âm trầm ra lệnh cho hệ thống.

"Seichi Yamato ... ngươi phải nhớ rằng ngươi là người được thần linh lựa chọn...

Ngươi sẽ là người kết thúc cho sự thống trị của cái ác...

Hãy luôn tiến lên và đừng bao giờ từ bỏ...

Ngươi là hy vọng duy nhất của..."

Còn chưa nói hết câu thì hình bóng Nguyệt lão chợt tan biến vào hư vô.

"Nguyệt lão, ông yên tâm, rồi sẽ tới lúc ta khiến cho bọn chúng sống không bằng chết!"

Seichi âm trầm nói, ngữ điệu nghiêm túc xen lẫn chút buồn bã.

"Seichi...."

Yuri liền khoác tay Seichi an ủi cậu.

Cả đám người trầm ngâm, yên lặng trong phút chốc, ánh mắt dán vào nơi Nguyệt lão vừa tan biến như thể đang mặc niệm cho một vị thần tốt bụng đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.

Khoảng hơn năm phút sau.

"Chủ nhân, đã phân tích xong mảnh ký ức!"

Hệ thống hiện lên thông báo.

'Vậy là bây giờ ta có thể tự do dịch chuyển giữa các thế giới đúng không?'

"Chính xác!"

Hệ thống xác nhận.

'Được!

Lập tức mở cổng dịch chuyển, chúng ta trở về Thương Sơn phái!'

"Đã rõ!"

Seichi giơ tay lên, lập tức một cổng không gian xuất hiện trước mặt.

"Seichi, đây...đây là...?"

Yuri đứng cạnh hỏi.

Kazari, Hahari, Yoshimoto, Akami và Sakura bất chợt lùi lại khi nhìn thấy cánh cổng không gian đen ngòm xuất hiện trước mắt.

"Là cổng dịch chuyển không gian!

Phía bên kia cánh cổng chính là Tinh Không Đại lục!"

Seichi quay lại nhìn những người bạn gái của mình và Akami, cậu đưa tay chìa về phía cả đám.

"Tin tưởng tớ!

Rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ trả lại cho bọn chúng cả vốn lẫn lời!

Cùng đi thôi!"

"Được!"

Cả bọn gật đầu, ngoáy nhìn lại khung cảnh phía dưới một lần nữa sau đó cất bước đi theo Seichi tiến vào cổng dịch chuyển không gian.

Nächstes Kapitel