webnovel

Chương 175: Xuất hiện kịp lúc.

Chương 175: Xuất hiện kịp lúc.

"Sư tôn... người tin tưởng tên nam nhân này hay sao?

Theo đệ tử thấy, hắn không hề đáng tin một chút nào cả, nếu như là người tốt thì sẽ không ra điều kiện khi giúp đỡ người khác đâu...

Hơn nữa...lai lịch của tên này bất minh...hắn có mặt tại nơi này chắc chắn là có mục đích gì đó...

Sư tôn, người hay cân nhắc thật kỹ..."

Kiều nhi đi cạnh Trác Hồng Quân thì thầm.

"Hắn dù sao cũng đã cứu chúng ta một mạng, với lại, thực lực của hắn thâm tàng bất lộ, sâu không thấy đáy, ngay cả ta cũng không thể xác định được tu vi cảnh giới của hắn, cho dù lai lịch bất minh đi chăng nữa thì ở nơi quái dị này chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo hắn.

Hơn nữa, đánh giá một người không phải chỉ nhìn vào vẻ bên ngoài, tên này tuy thủ đoạn nhưng ta xem xem cũng không giống người xấu..."

Trác Hồng Quân phân tích.

"Đệ tử chắc chắn hắn là kẻ xấu!

Nếu như hắn đã biết thân phận của sư tôn là trưởng lão của Thiên môn Đại học các thì không lý nào hắn lại không biết nếu như rời bỏ tông môn gia nhập phái khác thì sẽ phải chịu hình phạt rất nặng... ấy thế mà hắn vẫn đưa ra điều kiện muốn sư tôn gia nhập môn phái của hắn, như vậy khác nào khiến cho sư tôn mang tội phản bội tông môn kia chứ?"

"Đã mang ơn của người thì phải trả cho người, đó là đạo lý từ xưa đến nay, nếu như không gặp được hắn, thì e là cả hai chúng ta đã phải bỏ mạng tại thâm sơn hiểm cốc này...

Kiều nhi, đừng nói đến chuyện này nữa, sau này con sẽ hiểu...

Chuyện quan trọng trước mắt chính là tìm ra chỗ của đám người Trường Sinh giáo và tên Trịnh Kiểm kia, sư đồ chúng ta còn có món nợ chắc chắn phải tính toán với chúng!"

Trác Hồng Quân gương mặt trở nên nghiêm nghị.

"Này, hai người các ngươi đang nói xấu bản toạ đấy à?"

Vương Nhất Tự đi phía trước cùng ba nương tử, cách Trác Hồng Quân vài thước, đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Không, bọn ta chỉ là đang bàn bạc xem nên xử lý tên phản đồ Trịnh Kiểm kia như thế nào mà thôi."

Trác Hồng Quân đáp lại.

"Thế đã quyết định xử lý như nào chưa?"

Vương Nhất Tự lại hỏi tiếp.

"Ừm...Bọn ta sẽ bắt hắn về Thiên môn Đại học các để hắn phải chịu sự trừng phạt của tông môn..."

"Hắn phản bội tông môn, hãm hại đồng môn, tội chứng đã rành rành ra như thế sao các ngươi không tiền trảm hậu tấu?

Cần thiết phải mang hắn về tông môn hay sao?

Lỡ như trên đường hắn lại thoát thân thì biết làm thế nào?"

Vương Nhất Tự thắc mắc.

"Chuyện này..."

Trác Hồng Quân ấp úng.

"Chuyện này với chẳng chuyện kia!

Nếu như là bản toạ, bản toạ sẽ xuống tay mà không một chút do dự!

Để loại người như tên đó sống càng lâu thì càng nguy hiểm, không phải sao?"

Vương Nhất Tự chân vẫn bước tới trước, ngón tay chỉ lên nói.

"...."

Trác Hồng Quân.

"Phu quân, nhìn xem...kia là...?"

Trương Tố Tố chen ngang cuộc nói chuyện, ngón tay chỉ lên trời nơi xuất hiện một vệt lửa sáng cả một góc trời phía đằng xa.

Cả nhóm người cũng ngước nhìn lên bầu trời với gương mặt ngốc trệ, không hiểu vệt lửa kia là thứ gì, giống như là một hoả tiêu được bắn lên.

"Là hoả tiêu mà ta đã đưa cho Thiên Cầm!"

Vương Nhất Tự nhíu mày nói.

"Phu quân...chắc chắn là bọn hắn đã gặp phải cường địch..."

Hoa Vi Nghi lo lắng nói.

"Ừm...với tính cách của Thiên Cầm, chỉ có thể là gặp phải kẻ địch rất mạnh thì nha đầu đó mới cầu cứu đến ta...xem ra chúng ta phải mau chóng đến đó càng nhanh càng tốt!"

Vương Nhất Tự gật đầu đồng ý với Hoa Vi Nghi, sau đó liền vận thân pháp bay đi.

"Ta đến đó trước, Phiến La, nàng cùng mọi người theo sau!".

"Phá Mạc, tên ngu dốt đó đến hoả tiêu cũng đã bắn rồi, người cũng sắp đến, ngươi cũng không cần thiết phải giữ lại mạng sống của bọn chúng làm gì, cứ giết đi cho rảnh nợ!"

Phá Tàn đứng phía sau Phá Mạc lên tiếng gợi ý.

"Ha ha!

Đúng, đúng!

Sâu bọ thì tốt nhất là nên giết đi!"

Phá Mạc cười lớn đồng thuận với ý kiến của Phá Tàn.

Trương Tấn đang loay hoay đỡ Âu Dương Kiệt đứng lên thì chợt khựng lại khi nghe Phá Tàn và Phá Mạc nói, hắn vội quay đầu lại chất vấn Phá Mạc.

"Ngươi chẳng phải đã nói là sẽ cược với ta rồi hay sao?!!

Sao bây giờ lại...?!!"

"Thế thì đã sao?!!

Ván cược này ta dù sao cũng sẽ thắng, đám kiến cỏ các ngươi chết trước hay chết sau thì cũng vậy mà thôi!

Ha ha ha!"

Phá Mạc khoái trá, giở ra giọng điệu khinh bỉ, giương cây chùy về phía đệ tử Thương Sơn phái.

"Trương Tấn, ngươi không cần phí sức mà đôi co với loại tiểu nhân này làm gì.

Bọn chúng vốn không đặt những kẻ như chúng ta vào mắt, có trách thì chỉ trách chúng ta quá yếu!"

Lục Thiên Cầm lên tiếng, nàng nắm chặt Ỷ Thiên kiếm trong tay, mũi kiếm chĩa thẳng hướng Phá Mạc, nàng sau khi phục dùng trị thương đan do Trương Tấn đưa nội ngoại thương đều đã khôi phục, khí lực cũng là có phần dồi dào hơn khi nãy.

Nhưng mà, vừa nãy Lục Thiên Cầm đã lãnh giáo qua một đòn của Phá Mạc, phải nói là nàng rất may mắn khi chỉ bị trọng thương, bằng như kẻ khác thì sớm đã đi chầu ông bà rồi.

Với một đối thủ cách xa về thực lực như thế này, Lục Thiên Cầm hoàn toàn không có cách nào để mà xoay chuyển tình thế, chỉ có thể cố gắng kéo thật nhiều thời gian chờ Vương Nhất Tự đến.

"Khà khà khà!

Các ngươi trong mắt bọn ta còn không xứng là kẻ yếu, chỉ là đám sâu bọ mà bọn ta có thể tùy ý chà đạp mà thôi!"

Phá Tàn cười gian xảo.

"Đám sâu bọ các ngươi bây giờ thì nên chết đi!

Bạo Liệt Chùy, Nhất Kích Phá Thiên Sơn!"

Phá Mạc hét lớn, một chùy giơ cao sau đó quật thẳng về phía Lục Thiên Cầm.

Cây chùy khủng bố của hắn bỗng chốc yêu khí bao trùm hoá hữu hình trở nên khổng lồ kèm theo đó toát ra một lực lượng ngàn vạn cân như một tảng núi khổng lồ đang đổ ập xuống.

Cái áp lực mà lực lượng phát ra đủ sức nghiền ép mọi thứ phía trước mặt của hắn thành tro bụi.

Không gian như bị chấn động bởi đạo kình lực quá sức khủng bố kia.

Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn trong khoảnh khắc cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt không thể nào thở nổi, toàn thân bủn rủn tựa như không còn một chút sức lực nào cả.

Nhưng mà, nếu cứ buông xuôi mặc cho cây chùy kia giáng xuống thì đến cả thân xác cũng không còn.

"Tu La chưởng ấn!"

"Bàn Long Kích!"

"Nhất Tuyết Trảm Không!"

Đồng loạt cả Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt và Trương Tấn đều xuất ra chiêu thức mạnh nhất của bản thân.

Kiếm khí, chưởng pháp xuất ra đều hùng hậu đến kinh người, không những thế, cả ba chiêu thức tựa như bổ trợ lẫn nhau càng giống như là tam kích hợp thành nhất kích.

Nhưng mà cho dù hợp kích của cả ba người có hùng hậu như thế nào, có kinh người ra sao thì cũng chỉ như là một con sóng nhỏ lăn tăn đối mặt với phía bên kia là một cơn sóng thần dữ dội hung hãn trực nuốt chửng tất cả.

Oành!

Hai đạo kình lực va chạm vào nhau tạo ra một vụ nổ lớn, thế nhưng đạo kình lực kia của Phá Mạc vẫn không bị triệt tiêu như hợp kích của ba đệ tử Thương Sơn phái mà cứ thế lao thẳng đến họ.

"Hộ Sơn thuẫn!"

"Cực Băng Chi Nộ, Thuẫn Khiên!'

Trong khoảnh khắc trước khi kình lực của Phá Mạc đánh tới, Âu Dương Kiệt và Trương Tấn lập tức rót tất cả khí lực của bản thân vào Hộ Sơn thuẫn triệu ra màn chắn hộ giáp, Lục Thiên Cầm nàng cũng rất nhanh thi triển ra Cực Băng Chi Nộ, lập tức đóng băng không khí xung quanh hình thành nên một lớp chắn bằng băng bao bọc lấy cả ba.

Đùng!

Lại một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, khói bụi bay mù mịt khắp nơi.

Phá Mạc đứng đó, ánh mắt đắc ý quan sát, ánh mắt hắn tựa như có thể nhìn xuyên qua cả lớp bụi mù mịt kia, hắn trưng ra gương mặt hả hê cùng khinh dễ.

Ba đệ tử Thương Sơn phái, mặc dù đã thi triển ra phòng thủ vừa kịp lúc trước khi bị kình lực đánh trúng, tuy rằng có đến tận hai lớp phòng thủ bảo hộ nhưng mà vẫn dễ dàng bị nghiền ép.

Cả ba người bị đánh văng ra xa mười mấy thước, nằm sóng soài trên mặt đất, máu chảy ra nơi khóe miệng, y phục một tình trạng tơi tả tả tơi, hơi thở yếu ớt, thân thể bị trọng thương nghiêm trọng không thể nào gắng gượng mà bò dậy được.

Quá mạnh!

Thật sự là quá mạnh!

Đối thủ như thế này, ba đệ tử Thương Sơn phái hoàn toàn không có chút cơ hội nào cả!

Bây giờ cả ba chỉ còn biết nằm chờ chết, buông xuôi tất cả mà thôi!

"Chưởng... chưởng môn... người bây giờ...còn chưa chịu... xuất hiện hay sao...?"

Lục Thiên Cầm yếu ớt cố lẩm bẩm trong miệng.

"Dã Sơn Cước!"

Phá Mạc lại lần nữa gầm lên.

Hắn dậm mạnh chân phải xuống đất tạo nên một chấn động, Dã trư võ hồn cũng thực hiện động tác giống như hắn, chỉ có điều một cước này của võ hồn là đạp thẳng xuống đám đệ tử Thương Sơn phái.

Bàng bạc là khí tức đè ép xuống khi cái chân khổng lồ của Dã trư võ hồn dẫm xuống khiến cho ngay cả hai tên trưởng lão Trường Sinh giáo cũng kinh sợ.

'Đòn này giáng xuống e là đám người kia thịt nát xương tan...'

Hai tên trưởng lão Trường Sinh giáo cùng nghĩ.

'Xong rồi!

Hết thật rồi!'

Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt, Trương Tấn, cả ba lúc này chỉ còn biết nhắm mắt mà chờ đợi cái chết đến với mình.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, cái khoảnh khắc mà ba tên đệ tử Thương Sơn phái tưởng chừng như đã vong mạng thì ngay trước khi chân của Dã trư võ hồn dẫm xuống một giọng nói quen thuộc bỗng cất lên.

"Ai nha, đám các ngươi không ngờ lại thê thảm như thế này a!"

Giọng nói này tựa như làm cho thời gian bỗng chốc hóa đá, đánh thức lý trí tràn ngập cái chết của ba đệ tử Thương Sơn phái.

Bang!

Vương Nhất Tự tựa như xuất hiện từ hư không, đứng trước mặt ba tên đệ tử che chắn cho bọn hắn.

Vương Nhất Tự ngón trỏ chỉ thẳng lên ngay chân Dã trư võ hồn một chỉ xuất ra khí lực hoàng kim bắn thẳng lên xuyên thẳng qua Dã trư võ hồn khiến nó lập tức tan biến vào hư không.

"Chưởng... chưởng môn...cuối cùng người cũng... xuất hiện rồi..."

Trương Tấn vui mừng đến phát khóc, mếu máo gọi Vương Nhất Tự.

Lục Thiên Cầm và Âu Dương Kiệt nằm cạnh cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Phá Mạc khựng lại, chân lùi một bước khi võ hồn bị phá, ánh mắt hắn trở nên dè chừng với kẻ vừa xuất hiện.

Phá Tàn gương mặt cũng không khỏi hiện lên nét hoang mang khi chứng kiến tên mới đến kia một chỉ đã có thể phá vỡ Dã trư võ hồn của Phá Mạc.

Phải nói, Võ hồn chi lực chỉ có đạt đến cấp bậc Võ Thánh sau khi mở ra thức tỉnh thức hải mới có thể thi triển ra, nó vừa có thể phòng thủ một cách hoàn hảo vừa có thể khuếch đại đòn tấn công lên gấp mấy mươi lần lực lượng.

Ấy thế mà tên nam nhân vừa xuất hiện kia một chỉ là có thể phá hủy võ hồn một cách dễ dàng?

Đây là tác phong của nhân loại hay sao chứ?

Nhân giới còn có tồn tại mạnh đến mức này hay sao?

Vương Nhất Tự không hề để mắt đến Phá Tàn, Phá Mạc, cũng không thèm liếc đến hai tên trưởng lão Trường Sinh giáo, cái hắn chú ý lúc này là ở phía sau bọn chúng, cái luồng yêu khí khổng lồ ngùn ngụt bốc lên từ dưới mặt đất của phế tích.

'Ta cứ thắc mắc tại sao nhân giới lại tồn tại một hòn đảo tràn ngập yêu khí như thế này, hóa ra đây chính là nguyên nhân!

Xem xem tên Cửu Trôn Đẳng kia đang thực hiện một âm mưu nào đó khá là lớn a...'

Vương Nhất Tự âm thầm nói với hệ thống.

'Theo như ta quan sát, nơi này yêu khí tập trung dày đặc nhất, lại có trận pháp được vẽ nên từ máu, bên trong lại có một đạo linh khí chí dương...có thể, tên Cửu Trôn Đẳng kia định tạo nên một cổng dịch chuyển nối giữa Nhân giới và Yêu giới.'

Hệ thống phân tích.

'Nếu đúng như thế vậy thì mọi chuyện đã rõ ràng rồi a!

Thông tin Yêu giới bắt tay với Ma giới hòng thôn tín Nhân giới là sự thật a!

Đám yêu nhân này đến Nhân giới là để thiết lập cửa vào Nhân giới, sau đó cùng với Ma giới đồng loạt tấn công Nhân giới khiến con người không kịp trở tay...

Nhưng mà...'

Vương Nhất Tự tay nâng cằm suy luận.

'Nhưng mà bọn chúng không ngờ tên Ma Tổ hàng pha ke kia đã bị tiêu diệt, bây giờ kế hoạch của bọn chúng cũng đã bại lộ!'

Hệ thống tiếp lời Vương Nhất Tự.

'Nếu như đã rõ ràng kế hoạch của bọn chúng thì bản toạ cũng chỉ đành làm kẻ cản đường mà thôi!

Hai da, bản toạ đúng là số khổ mà!'

Vương Nhất Tự nói đoạn liền quăng cho đám đệ tử sau lưng vài viên trị thương đan.

"Bọn các ngươi đúng là mấy tên ngốc mà, ở một nơi yêu khí kinh khủng như thế này mà lại dám đánh nhau với yêu nhân cấp bậc Võ Thánh?

Đám các ngươi tự tin thì cũng nên có giới hạn chứ.

Nếu như bản toạ không xuất hiện thì có phải lúc này cả đám đã bay màu rồi không?"

Vương Nhất Tự giễu đám đệ tử.

Khụ...khụ...

"Vương... Vương chưởng môn...xin đừng trách bọn họ..."

Lý Mộng Vân sau khi được Trương Tấn cho phục dùng trị thương đan tức khắc liền tỉnh lại, ho ra vài tiếng, ngập ngừng nói với Vương Nhất Tự.

"Là...là do ta...

Khi biết tin...sư đệ đồng môn của ta...bị bọn chúng bắt giữ và giết chết...ta...ta không thể nào kìm chế được cảm xúc của bản thân...

Chút nữa...đã làm liên lụy đến bọn họ...

Là lỗi của ta..."

"Haiz..."

Vương Nhất Tự ngón tay day day thái dương, thở dài một cái.

"Nha đầu nhà ngươi, nếu như không sớm học cách kìm nén cảm xúc thì sau này sẽ còn gặp phải những chuyện nguy hiểm đến tính mạng...

Nhưng mà... chuyện này để sau hẳn nói!

Chúng ta vẫn còn việc chưa làm xong a!"

Vương Nhất Tự dứt lời liền quăng ánh mắt nghiêm túc về phía Phá Tàn, Phá Mạc, giọng âm trầm nói.

"Này, hai tên chết tiệt các ngươi, dựa vào cái gì mà dám đả thương đến đệ tử bảo bối của bản toạ thế?!!"

Lời Vương Nhất Tự nói ra tuy nhẹ nhàng không hề mang chút sát khí nào nhưng lại khiến cho hai tên yêu nhân trước mặt cảm thấy bị chèn ép.

Phá Mạc bất giác bước lùi lại một bước, vào thế phòng thủ.

Phá Tàn tinh thần cảnh giác được đẩy lên mức cao nhất.

Cả hai bọn chúng, đây là lần đầu tiên bọn chúng cảm thấy bất an khi đối mặt với một tên nhân loại, có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Xoạt!

Xoạt!

Xoạt!

Ngay vào lúc này lại có thêm một vài kẻ bay đến đáp xuống bên cạnh Vương Nhất Tự, chính là đám người Mộc Phiến La, Trác Hồng Quân và tên đại trưởng lão của Trường Sinh giáo.

Nächstes Kapitel