webnovel

Chương 123: Dạ Xoa.

Chương 123: Dạ Xoa.

"Chưởng môn, nữ nhân này là...?"

Lúc này Lục Thiên Cầm mới chú ý đến Hoa Vi Nghi đang bẽn lẽn đứng phía sau Vương Nhất Tự.

Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt ánh mắt cũng hiện lên tò mò, quan sát Hoa Vi Nghi sau đó quay qua nhìn Vương Nhất Tự.

"Đây là Hoa cung chủ, là chủ nhân của nơi này!"

Vương Nhất Tự giới thiệu.

Ba đệ tử liền lập tức lùi lại thủ thế, ánh mắt dè chừng nhìn Hoa Vi Nghi.

"Ai nha, các ngươi đừng có mất bình tĩnh thái quá như vậy!"

Vương Nhất Tự xua xua tay nói.

"Nơi này trước đây từng là một Nhất lưu tông môn tên là Cổ Thiên Hoa Cung, và Hoa cung chủ chính là cung chủ của nơi này trước khi bị ma nhân xâm chiếm"

Vương Nhất Tự giải thích.

"Đúng như lời Vương chưởng môn nói...xin ba vị đừng lo lắng...ta không phải là ma nhân..."

Hoa Vi Nghi nhỏ nhẹ nói.

Ba đệ tử làm sao mà không lo lắng, không hoài nghi được cơ chứ?

Ở cái nơi mà cứ một bước là sẽ gặp một tên ma nhân thế này mà lại xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp thế kia, nếu như không phải là Vương Nhất Tự bảo lãnh cho Hoa Vi Nghi thì cả ba người đã xông lên mà động tay động chân rồi.

"Ngươi là cung chủ của nơi này...?"

Lục Thiên Cầm lần nữa hỏi lại, dù là chưởng môn đã nói thế nhưng nàng vẫn bán tính bán nghi, nhất là sau khi trải qua chuyện trước đó.

Nữ nhân càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm!

"Đã từng là vậy..."

Hoa Vi Nghi cúi đầu trả lời, giọng nàng trở nên nghẹn ngào.

"Sư tỷ, nếu như chưởng môn đã xác nhận thân phận của nữ nhân này thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng nữa a..."

Trương Tấn chen vào.

Lục Thiên Cầm hừ lạnh một cái, sau đó quay mặt đi.

"Chưởng môn, vậy rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Và tại sao Nhị sư tỷ lại bị bắt đến đây?!"

Âu Dương Kiệt nhíu mày hỏi.

"Hiện tại không có thời gian để mà giải thích cho các ngươi hiểu.

Việc quan trọng bây giờ là phải cứu Thiên Tuyết càng sớm càng tốt!

Không còn nhiều thời gian nữa!"

Vương Nhất Tự đáp.

Nhận thấy sự gấp gáp trong lời nói của Vương Nhất Tự, ba đệ tử cũng không hỏi gì thêm, ánh mắt quay sang cánh cửa khổng lồ trước mặt.

Vương Nhất Tự tiến lại gần cánh cửa, bàn tay chạm vào định đẩy cửa ra, nhưng hắn lập tức rụt tay lại, gương mặt trở nên ngưng trọng, hắn sau đó liền quay lại hỏi Hoa Vi Nghi.

"Hoa cung chủ, rốt cuộc có thứ gì trong căn phòng này...?"

Hoa Vi Nghi hơi bất ngờ với câu hỏi của Vương Nhất Tự chưa kịp trả lời thì Lục Thiên Cầm lên tiếng hỏi.

"Chưởng môn, có chuyện gì vậy?!!"

Hai tên Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt cũng hiện lên ngốc trệ.

Đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy được vẻ lo lắng của Vương Nhất Tự.

Chưởng môn của bọn hắn, từ trước đến nay, dù là gặp kẻ địch mạnh đến mấy cũng chưa từng lộ ra biểu cảm như lúc này.

Rốt cuộc là thứ gì mà có thể làm cho chưởng môn của bọn hắn lo lắng đến vậy chứ?!!

"Thần thiếp...cũng... không biết...

Căn phòng này...là cấm địa của Cổ Thiên Hoa Cung...chỉ có cung chủ mới được phép đi vào...

Thần thiếp chỉ biết...bên trong bố trí một loại trận pháp triệu hồi cổ xưa...và cái thứ được triệu gọi đó... rất mạnh...sức mạnh của nó...ở đại lục này không ai có thể chống lại..."

Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói.

"Chưởng môn... rốt cuộc người cảm nhận được gì vậy?"

Lục Thiên Cầm hỏi.

Vương Nhất Tự nhăn mặt, giọng nói trở nên âm trầm.

"Quỷ tộc!"

"Quỷ...tộc...?"

Ba đệ tử gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ.

"Quỷ tộc...là thứ gì vậy thưa chưởng môn...?"

Trương Tấn tò mò hỏi.

Vương Nhất Tự thở dài một cái.

"Các ngươi, ở thời đại này không biết đến quỷ tộc cũng không có gì ngạc nhiên.

Rất lâu trước kia, từ thuở Tam giới chỉ mới hình thành, lúc đó chỉ có hai tộc là thiên tộc và tộc còn lại chính là quỷ tộc.

Giữa hai tộc này chiến tranh xảy ra triền miên không ngừng nghỉ, để tranh giành lãnh địa, tranh giành quyền lực.

Quỷ tộc vì lòng tham và sự tàn ác nên trong nội bộ dần xảy ra mâu thuẫn, chia bè kết phái, cuối cùng tan rã, chia thành những tộc nhỏ hơn, sau này chính là Ma tộc, Yêu tộc và Hồn tộc.

Lợi dụng thời cơ đó, Thái Cổ Hoàng Đế, người đứng đầu bấy giờ của thiên tộc đã một lần và mãi mãi kết thúc cuộc chiến đó.

Sau này Thái Cổ Hoàng Đế lập ra hiệp ước với những tộc tách ra khỏi quỷ tộc, chia cho bọn hắn lãnh thổ ở Tam giới, một phần nhỏ của quỷ tộc , những quỷ nhân cho rằng hiệp ước đó là vô lý, không chấp nhận thỏa thuận với thiên tộc, đã chiến đấu đến cùng, và kết quả đã bị thiên tộc tiêu diệt.

Những tên trong số đó chạy thoát được khỏi cuộc chiến đều chọn cách ẩn thân tại các giới vực, nung nấu ngày trở lại báo thù thiên tộc.

Bọn chúng sau này được gọi với cái tên Dạ Xoa.

Cái thứ trong căn phòng kia...chính là một trong những tên Dạ Xoa đã bỏ trốn khỏi cuộc chiến khi xưa!"

Vương Nhất Tự kể.

Cả đám gương mặt liền liền trở nên hoang mang.

"Nói vậy...nghĩa là cái tên Dạ Xoa bên trong... rất mạnh...đúng không, chưởng môn?"

Lục Thiên Cầm hỏi.

Vương Nhất Tự gật đầu.

"Dạ Xoa có thể nói là những tồn tại cổ xưa của Tam giới, bọn chúng mang trong mình một sức mạnh rất to lớn và vô cùng độc ác.

Trước kia bản tọa cũng đã từng giao chiến với một tên, và chỉ may mắn thắng được hắn..."

Vương Nhất Tự nhăn mặt.

"Nhưng cái bản tọa không hiểu chính là, tại sao các đời cung chủ của Cổ Thiên Hoa Cung lại bày ra trận pháp triệu hồi ra Dạ Xoa!

Lý do để bảo vệ Ma hạch là hoàn toàn không hợp lý một chút nào!

Bởi vì một khi triệu hồi ra Dạ Xoa, linh hồn của kẻ triệu hồi sẽ bị Dạ Xoa ăn mòn...và còn phải..."

"Phải hiến tế cho chúng!"

Serbes tiếp lời Vương Nhất Tự.

"Hiến tế...?!!"

Hoa Vi Nghi giật mình, trong ánh mắt hiện lên tia sợ hãi.

"Hừ...theo như ta biết được, nếu như không muốn bị Dạ Xoa nuốt chửng linh hồn, thì cứ một thời gian nhất định phải hiến tế người sống cho chúng!

Tùy theo chủng loại Dạ Xoa và yêu cầu của chúng, người hiến tế có thể là đồng nam đồng nữ hoặc là trẻ con..."

Serbes giải thích.

"Cổ Thiên Hoa Cung phong ấn Ma hạch là không sai, nhưng bảo vệ nhân loại khỏi nguy cơ của Ma Tổ bằng cách triệu ra một thứ còn đáng sợ hơn cả Ma Tổ...cách làm này...hoàn toàn sai..."

Vương Nhất Tự lắc đầu.

Hoa Vi Nghi nghe Vương Nhất Tự nói đến đây thì đầu cúi xuống, hai tay nắm lại siết chặt vào nhau, cả người run lên.

Nàng lo lắng, nàng hoang mang, nàng sợ hãi.

Nàng không ngờ tới các bậc tiền bối, tổ sư gia của nàng lại sử dụng cách này để mà phong ấn Ma hạch, từ trước đến nay, nàng luôn nghĩ cách họ làm là đúng đắn, nàng luôn hết lòng ủng hộ họ, cho đến hôm nay, mọi việc mới vỡ lẽ ra rằng, họ đã sai ngay từ lúc họ bắt đầu.

Nếu đúng như lời Serbes nói, phải hiến tế cho Dạ Xoa để chúng phục vụ mình, thì... suốt ngần ấy năm, đã có biết bao nhiêu mạng người phải hy sinh, biết bao nhiêu mạng người phải rơi vào nanh vuốt của cái thứ đó chứ?!!

Nàng, Hoa Vi Nghi, cung chủ đời thứ mười tám của Cổ Thiên Hoa Cung, nàng cảm thấy như mọi tội lỗi, mọi trách nhiệm đều đặt hết lên nàng.

Nàng bức rức, nàng cảm thấy tội lỗi!

Nàng không biết nên nói gì vào lúc này, tựa như nói ra bất cứ điều gì đều như thừa nhận sai lầm mà các bậc tiền bối đã làm ra.

Hành động này của nàng bị Vương Nhất Tự nhìn thấy, hắn liền nắm lấy tay nàng, nhỏ nhẹ nói.

"Hoa cung chủ, nàng không cần phải tự trách bản thân mình!

Ta chẳng phải đã hứa với nàng là sẽ giải thoát cho Cổ Thiên Hoa Cung hay sao?

Cứ để ta sửa chữa tất cả những sai lầm mà các bậc tiền bối của nàng phạm phải!

Ta sẽ sửa chữa lại tất cả, giải thoát tất cả!"

"Vương... Vương chưởng môn....đa tạ người..."

Hoa Vi Nghi ngước lên nhìn vào ánh mắt ấm áp của Vương Nhất Tự, lí nhí đáp lời.

"Chúng ta vào trong thôi!"

Xoạch!

Vương Nhất Tự đẩy mạnh cánh cửa.

Một luồng khí quỷ dị ùa ra, khiến đám người phía sau rợn cả tóc gáy.

Một căn phòng rộng lớn với đầy đủ ánh sáng, rộng gấp mấy lần những căn phòng trước đó mà đám người Vương Nhất Tự đi qua hiện ra.

Căn phòng hoàn toàn trống rỗng  không có bất cứ thứ gì ngoài bốn bức tường cao mấy mươi thước xung quanh.

Khi cả đám còn đang choáng ngợp vì sự hùng vĩ của căn phòng thì một giọng nói âm trầm vang vọng đến, theo sau đó là một luồng khói đen dày đặc xuất hiện chính giữa căn phòng.

Vương Nhất Tự ra hiệu cho cả đám khựng lại, ánh mắt hắn hiện lên ngưng trọng nhìn vào đám khói đen kia.

"Đã rất lâu rồi ngươi mới lại đến đây...

Cung chủ...hôm nay ngươi mang vật hiến tế gì đến cho bản tọa đấy?!!"

Thanh âm phát ra âm trầm nhưng chứa đựng một áp lực cực kỳ khủng bố khiến cho đám người cảm thấy lạnh sống lưng.

Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn nghe thấy giọng nói kia liền lập tức thủ thế bao vây lấy Hoa Vi Nghi, ánh mắt nghi hoặc dán chặt vào nàng.

"Ba người các ngươi đang làm cái trò gì đấy?!!"

Vương Nhất Tự hỏi.

"Chưởng môn, người không nhận ra hay sao?

Nữ nhân này đang định dùng chúng ta để hiến tế cho Dạ Xoa!"

Lục Thiên Cầm lạnh lùng nói.

"Không...không phải thế...

Vương chưởng môn...thần thiếp không hề làm thế...!

Xin hãy tin thần thiếp!"

Hoa Vi Nghi lắc đầu cố gắng giải thích.

"Được rồi, các ngươi không cần phải căng thẳng như thế!

Bản tọa tin Hoa cung chủ sẽ không làm thế đâu!"

Vương Nhất Tự nói đỡ Hoa Vi Nghi, ngón tay chỉ về phía đám khói đen.

"Thay vì nghi ngờ lung tung, các ngươi nghĩ cách đối phó với cái tên sắp xuất hiện kia có phải hay hơn không!"

Vù...vù...vù...

Làn khói đen dần di chuyển nhanh hơn, tạo ra một cột khói cao vút, từ bên trong một hình dáng to lớn hiện ra.

Đám người Vương Nhất Tự dè chừng, cảnh giác cao độ với thứ vừa xuất hiện.

Một con Dạ Xoa cao gần hai mươi thước với hình dáng của con người xuất hiện, gương mặt hung dữ với cặp mắt mở to trừng trừng, nổi bật trên gương mặt đó là hai cặp nanh dài và sắc nhọn.

Tên Dạ Xoa mặc y phục màu vàng với những đường kẻ màu trắng, cổ hắn đeo một dây chuỗi với những chuỗi hạt to bằng cái ôm của người trưởng thành.

Hắn, với mái tóc bù xù màu đỏ cùng với cặp sừng nhô ra hai bên đầu trừng trừng nhìn vào đám người.

"Ồ, Cổ Thiên Hoa Cung của các ngươi lại đổi cung chủ rồi sao?!!

Nhưng mà không sao!

Bản tọa không quan tâm tới chuyện Cổ Thiên Hoa Cung đổi chủ, cái bản tọa quan tâm là vật hiến tế!

Đã mấy trăm năm rồi các ngươi đã không thực hiện theo giao kèo khi xưa!

Nào, nào!

Vật hiến tế lần này sẽ là gì đây?!!

Bản tọa cần vật hiến tế đủ để bù đắp cho khoảng thời gian mà các ngươi bắt bản tọa phải chờ đợi...!".

Nächstes Kapitel