Chương 88: Không được phép thua!
"Đệ tử Thái Huyền Thánh tông hóa ra cũng chỉ có thế a!"
Vương Nhất Tự hai chân bắt chéo, lưng tựa vào ghế, giọng đầy chế giễu, thản nhiên nói.
Đám trưởng lão, cao tầng của các môn phái ngồi xung quanh giật thót mình khi nghe Vương Nhất Tự nói, bọn chúng ánh mắt len lén khẽ ngước nhìn lên Hà trưởng lão.
Những lời lẽ khinh thường như thế được nói ra từ miệng của một tên chưởng môn Thập lưu môn phái, hắn là đang chán sống hay gì vậy?
Hà trưởng lão giận đến sôi máu.
Đệ tử thì bị ngược cho sống không bằng chết, bản thân lại còn bị khinh dễ, làm sao mà nhịn được đây?!
"Ngươi là hận mình sống quá lâu?!"
Hà trưởng lão gằn giọng hỏi Vương Nhất Tự, bàng bạc sát khí hướng về hắn.
Vương Nhất Tự ngước nhìn lên, chẳng những không tỏ ra sợ hãi mà ngược lại còn rất bình tĩnh như không có chuyện gì.
"Ây da, Hà trưởng lão, ngươi sao lại giận dỗi như thế chứ?
Bản tọa chỉ là đang nhận xét trận đấu theo góc nhìn của khán giả mà thôi...
Ở đây biết bao nhiêu Võ giả, biết bao nhiêu tán tu, bọn hắn cũng là đến xem giải đấu.
Nếu như mỗi người bọn hắn đều nói như bản tọa, ngươi có phải đã chết vì giận không a?
Đây là bàn luận võ học, ngươi không thể cấm được lời ra tiếng vào a..."
"Ngươi?!!"
Hà trưởng lão cố gắng kìm nén để không phải lao lên bóp chết cái tên lưỡi dài ba tấc kia.
Lời hắn nói cũng không phải là không có lý.
Ả đúng là không thể cấm người khác bàn luận về trận đấu.
"Thay vì giận dữ với bản tọa, Hà trưởng lão nên là bình tĩnh mà theo dõi những trận đấu tiếp theo a"
Vương Nhất Tự nói xong liền mặc kệ ả.
Đám người ngồi cạnh khóe miệng giật giật liên hồi.
Bọn hắn đối với Hà trưởng lão phải nói là một phần nhịn mà chín phần nể nang, không dám tỏ bất cứ thái độ nào trước mặt ả, bọn hắn không muốn vì làm phật ý ả mà mất mạng oan uổng.
Ấy vậy mà cái tên chưởng môn của Thập lưu phái này lại dám mạnh miệng đôi co với Hà trưởng lão?
Xem ra hắn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Môn phái Luận võ tiếp tục diễn ra.
Và sau hơn hai canh giờ, giai đoạn thứ nhất của vòng đấu cũng khép lại, và không có trận đấu nào mà đệ tử Thương Sơn phái tham gia lại diễn ra theo đúng như suy nghĩ của mọi người.
Tất cả trận đấu của đệ tử Thương Sơn phái đều diễn ra chóng vánh và hết sức nhẹ nhàng, nó dễ dàng đến mức không ai nhìn vào có thể nghĩ đây là đệ tử của một cái Thập lưu môn phái.
Tội nhất phải nói đến ba tên đệ tử của Thái Huyền Thánh tông.
Bọn hắn không biết xui rủi thế nào đều bốc thăm trúng phải Thương Sơn phái và kết quả đều bị đánh cho dỡ sống dỡ chết.
Thãm nhất là tên Phùng Hư Chính, hắn đụng phải Lục Thiên Cầm, bị nàng đánh cho hoài nghi nhân sinh, sau đó còn bị nàng biến thành một tảng băng sống.
Và tất nhiên, kẻ mà đứng ngồi không yên lúc này không ai khác ngoài Hà trưởng lão.
Ả là đang rất tức giận!
Giận đến run lên từng cơn.
Giận đến mức không còn lời lẽ nào có thể diễn tả được.
Ả phục mệnh tông chủ, mang đệ tử đến tham gia Môn phái Luận võ, một là đoạt về quán quân năm nay, hai là đem tên tuổi Thái Huyền Thánh tông lan rộng ra khắp Tinh Không Đại lục.
Trong mắt ả vốn là không xem những cái Thất, Bát lưu môn phái ra gì, bọn hắn chỉ đáng trở thành những viên gạch lót đường mà thôi.
Nhưng tình thế bây giờ thế nào?
Năm tên đệ tử tham gia tranh tài thì bốn tên bị ngược cho nam bắc không nhận ra, bị đánh mà không thể nào phản kháng lại, dù chỉ một chiêu, và tất cả đều là bại dưới tay đệ tử của một cái Thập lưu môn phái tên là Thương Sơn phái.
Trước mặt biết bao nhiêu người ở đây, mặt mũi ả biết để đâu?
Mặt mũi Thái Huyền Thánh tông biết để ở đâu?
Vòng hai của Môn phái Luận võ, chỉ còn ba trận, cũng có nghĩa là tên đệ tử Thái Huyền Thánh tông kia phải đối mặt với ba đệ tử Thương Sơn phái ở những lượt trận cuối cùng.
Từ trước đến nay chưa hề có một Thập lưu môn phái nào lọt đến vòng hai của giải đấu, lần này Thương Sơn phái không những phá vỡ cái dớp đó, mà tất cả năm tên đệ tử đều lọt vào vòng trong, chưa kể đến năm nay còn có một Tam lưu tông môn tham gia, điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ rằng Thương Sơn phái không phải tầm thường, chứng tỏ Thương Sơn phái dù chỉ là Thập lưu môn phái nhưng thực lực hoàn toàn vượt trội so với phần còn lại.
"Thương Sơn phái....ây dà, mặc dù chỉ là Thập lưu phái nhưng phải công nhận là rất mạnh..."
"Lúc đầu ta còn khinh dễ, còn không xem bọn hắn ra gì...có lẽ bây giờ ta phải nghĩ khác đi rồi...."
"Các ngươi rần rần cái gì chứ?
Thương Sơn phái quả là mạnh, nhưng chưa chắc đã dành được quán quân năm nay đâu!"
"Đúng thế!
Đừng quên là vẫn còn một tên đệ tử của Thái Huyền Thánh tông lọt vào vòng hai!"
"Là một đấu ba đấy!
Cơ hội không lớn lắm đâu!"
"Theo ta thấy tên Tuấn Lân này không phải đơn giản a!
Thực lực của hắn chí ít cũng phải Võ Tông đỉnh phong!
Dù là một đấu năm, ta thấy cũng không có vấn đề a!"
Đám võ giả, tán tu nháo nhào bàn luận rần rần cả khán đài.
Không sai!
Tuấn Lân là tên đệ tử có tu vi cảnh giới cao nhất trong năm đệ tử mà Hà trưởng lão đưa đến đây.
Ả không hề nghi ngờ về thực lực của hắn, ả rất tự tin vào Tuấn Lân!
Cho dù bốn tên đệ tử đã bị loại thì chỉ cần một mình Tuấn Lân thôi cũng đủ làm nên chuyện.
Bốc thăm cho vòng cuối đã xong.
"Trận thứ bốn mươi ba, đệ tử Thương Sơn phái, Âu Dương Kiệt, đối đầu với đệ tử Thương Sơn phái, Trương Tấn!"
"Trận thứ bốn mươi bốn, đệ tử Thương Sơn phái, Triệu Thiên Tuyết, đối đầu với đệ tử Thương Sơn phái, Lý Liên Hoa!"
"Trận thứ bốn mươi lăm, đệ tử Thái Huyền Thánh tông, Tuấn Lân, đối đầu với đệ tử Thương Sơn phái, Lục Thiên Cầm!"
Giám khảo hô lớn, thông báo.
Ngồi trên khán đài trung tâm, Hà trưởng lão nở một nụ cười đắc ý.
"Nữ nhân này cũng quá xui xẻo rồi a!"
Đám người ngồi xung quanh khán đài cũng lắc đầu thở dài, thương tiếc cho Lục Thiên Cầm, rằng nàng thật đúng là xui xẻo khi bốc thăm trúng phải Tuấn Lân.
Bọn hắn nghĩ như thế không phải là không có lý do, bởi vì từ lúc trận đấu đầu tiên bắt đầu cho đến tận bây giờ, năm tên đệ tử Thương Sơn phái đều là đang che giấu thực lực của mình, không hề tung hết sức, và tất cả những người ở đây đều không hề nhận ra được điều đó, kể cả Hà trưởng lão.
Nói cho đúng thì bọn hắn không thèm để ý đến chuyện đó.
Đối với bọn hắn, thì đệ tử một cái Thập lưu môn phái đánh được như vậy thì đã là quá sức rồi.
Chỉ Vương Nhất Tự, Trương Tố Tố, Mộc Phiến La và đám đệ tử biết rõ kẻ nào mới là người gặp xui xẻo.
Vương Nhất Tự khoé miệng hiển hiện lên một nụ cười gian xảo, hắn xem như cầm chắc cái ngôi vị quán quân trong tay.
Đám đệ tử Thương Sơn phái thì nhìn Tuấn Lân bằng cặp mắt thương hại, lắc đầu thương xót.
'Tên vừa rồi gặp phải Tam sư tỷ đã bị tỷ ấy đánh cho nam bắc không nhận ra.
Tên này...e là....lành ít dữ nhiều...'
Cả đám cùng chung một suy nghĩ.
"Trận thứ bốn mươi ba, bắt đầu!"
Giám khảo hô lớn, liền tức tốc dạt sang một bên.
Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt đứng đối diện, hai cặp mắt âm trầm nhìn nhau.
"Sư đệ, ngươi đã sẵn sàng đón nhận thất bại chưa?"
Trương Tấn gương mặt hiện lên nghiêm túc một cách kỳ lạ, nói.
"Sư huynh, cho dù tu vi cảnh giới của huynh là cao nhất trong đệ tử ngoại môn, nhưng ta cũng không phải là kẻ dễ dàng chịu thua đâu a!"
Âu Dương Kiệt cũng âm trầm nói với Trương Tấn.
"Được lắm! Đến đi!"
Trương Tấn quát lớn, liền vận thân pháp lao đến.
Âu Dương Kiệt chân dậm mạnh, cũng lấy đà lao đến.
Cả hai hung hăng lao vào nhau.
Tất cả người ngồi trên khán đài đều dõi mắt theo hai tên đệ tử Thương Sơn phái.
"Kéo Búa Bao!"
"Sư huynh, đã nhường!"
Âu Dương Kiệt nở một nụ cười.
"Aaaaa!
Ta đáng lẽ phải ra bao mới đúng chứ?!!"
Trương Tấn vò đầu bứt tóc, gào lớn, sau đó toàn thân ủ rũ từ từ bước xuống Lôi đài.
"Trận thứ bốn mươi ba, bên thắng, Âu Dương Kiệt!"
Giám khảo hô lớn.
"Cái chuyện quái gì vừa mới xảy ra vậy?!!"
"Đây là bàn luận võ học chứ không phải chơi trò con nít!!!
Kéo Búa Bao gì chứ??!"
Đám võ giả trong lòng gào thét lên sau khi chứng kiến trận đấu như tấu hài vừa rồi.
"Trận đấu thứ bốn mươi bốn, đệ tử Thương Sơn phái, Triệu Thiên Tuyết, đối đầu đệ tử Thương Sơn phái, Lý Liên Hoa!"
Sau khi giám khảo thông báo trận đấu,toàn thể khán đài đều lắc đầu ngao ngán.
Thương Sơn phái giải quyết chuyện nội bộ thì chắc cũng lại là cái trò Kéo Búa Bao mà thôi, có gì đáng xem đâu chứ.
Hai nữ đệ tử chậm rãi bước lên Lôi đài.
Và sau khi giám khảo hô bắt đầu thì đúng như tất cả mọi người đã suy đoán.
Vẫn là Kéo Búa Bao một tuồng giở ra.
Kết quả Triệu Thiên Tuyết thắng.
Nhưng mà sự ngao ngán của đám người liền bất chợt tan biến, thay vào đó là sự háo hức mong đợi.
Trận tiếp theo, chắc chắn sẽ không phải là trò con nít, sẽ không diễn ra chóng vánh như hai trận trước.
Tên đệ tử của Thái Huyền Thánh tông đối đầu với đệ tử Thương Sơn phái, hứa hẹn sẽ là trận đấu vô cùng hấp dẫn.
"Trận thứ bốn mươi lăm, đệ tử Thái Huyền Thánh tông, Tuấn Lân, đối đầu đệ tử Thương Sơn phái, Lục Thiên Cầm!"
Sau khi giám khảo giới thiệu, cả Tuấn Lân cùng Lục Thiên Cầm đều âm trầm bước lên Võ đài.
Hai đối thủ với hai suy nghĩ hoàn toàn trái ngược nhau.
Trong khi Lục Thiên Cầm mặt lạnh như băng, không hề tỏ ra bất cứ cảm xúc nào, ánh mắt như là đang khinh dễ đối thủ, thì Tuấn Lân lại đang rất giận dữ.
Tuấn Lân, hắn, ở những trận đấu trước, nhìn thấy các sư huynh sư đệ bị đệ tử Thương Sơn phái ngược cho sống không bằng chết, trong lòng nổi lên căm phẫn.
Hắn, nhất định sẽ tung hết tất cả sức lực vào trận đấu này, một phần là để trả thù cho đồng môn, một phần cũng là vì muốn lấy lại thể diện cho Thái Huyền Thánh tông.
Trên khán đài trung tâm, Hà trưởng lão cũng là tâm thần sốt sắng, truyền âm cho Tuấn Lân.
'Phải thắng!
Tuyệt đối không được phép thua!
Mặt mũi của cả Thái Huyền Thánh tông đặt hết vào ngươi!
Đừng làm ta thất vọng!'
Tuấn Lân quay về hướng khán đài trung tâm, khẽ gật đầu.
"Bắt đầu!".