webnovel

Chương 15: Cơ duyên.

Chương 15: Cơ duyên.

Đại điện Thương Sơn phái.

Vương Nhất Tự lấy ra một tờ giấy và một không gian giới chỉ đưa cho Thiên Tuyết.

"Thiên Tuyết, ngươi cùng Mẫn Nhi, dẫn theo mười sư đệ, đến Hàn Vân thành tìm mua những thứ bản tọa liệt kê trong này.

Đây là một ngàn vạn kim tệ, cầm lấy!"

"Đệ tử tuân lệnh!"

"Đi thôi"

Vương Nhất Tự phất tay ra hiệu.

Mẫn Nhi cùng Thiên Tuyết liền rời đi.

Lúc này chỉ còn lại Thiên Cầm.

"Thiên Cầm, để ngươi phải chịu thiệt thòi a"

Vương Nhất Tự tay chống cằm nói.

"Ý chưởng môn thiệt thòi là như thế nào ?"

Thiên Cầm đáp lại bằng một giọng nói lạnh lùng.

"Ngươi từ Thánh nữ Ma Thần tông lại trở thành đệ tử Nội môn của Thập lưu phái, há chẳng phải là thiệt thòi sao?"

"Là do ai?"

Hệ thống chất vấn.

"Ta phụng mệnh tông chủ, ở bên cạnh trợ giúp ngươi, dù là có chút thiệt thòi cũng không sao."

"Haha... bản tọa biết rõ, đối với một tên chưởng môn của một cái Thập lưu môn phái ngươi vốn không để vào mắt."

Vương Nhất Tự cười nói.

"...." Thiên Cầm im lặng.

"Bản tọa hỏi ngươi vài câu, được hay là không?"

"Chưởng môn có việc gì cứ hỏi"

"Ngươi căn cốt là phẩm gì?"

"Là Thượng phẩm căn cốt"

Thiên Cầm ánh mắt hiện lên tự hào trả lời.

Căn cốt Thượng phẩm ngàn người chỉ tìm được một người.

Nàng có quyền tự hào.

Lại nói, căn cốt là cái cơ bản để có thể tu luyện, tựa như phàm phẩm thì con đường tu luyện sẽ rất gian nan và tốn rất nhiều thời gian.

Một người căn cốt phàm phẩm, cần ít nhất ba mươi năm để đạt tới Võ Sư đỉnh phong, nếu có đủ tài nguyên để tu luyện.

Nhưng người với Thượng phẩm căn cốt chỉ cần một hai năm là có thể đạt đến.

"Chả trách đã là Võ Tôn đỉnh phong"

Vương Nhất Tự gật đầu thông suốt.

"Để bản tọa cho ngươi một chút niềm tin, rằng đi theo bản tọa là rất đúng đắn a"

Thiên Cầm hơi nhíu mày.

Vương Nhất Tự lấy ra hai viên đan dược, sau đó đưa một viên cho Thiên Cầm.

"Đây là Trung cấp Căn cốt đan, sau khi phục dùng sẽ giúp ngươi nâng căn cốt lên một phẩm."

'Vớ vẫn!

Căn cốt là mặc định, từ khi sinh ra đã có, không thể nào thay đổi.

Một viên đan dược lại có thể nâng cao căn cốt?!!

Rõ ràng là gạt người!'

Thiên Cầm một mặt suy nghĩ, tâm tình biểu lộ ra khinh dễ Vương Nhất Tự.

Nhưng nàng vẫn nhận lấy sau đó cho vào miệng.

'Tông chủ đã ra lệnh phải theo hắn trợ giúp.

Dù có là độc dược đi chăng nữa cũng phải uống'

Đan dược vừa trôi, hiệu quả tức thì.

Lúc này Thiên Cầm cảm thấy cả người nóng ran, cả người liền bị bao quanh bởi khí tức.

Thoáng chốc một cốt khí mênh mông bộc phát.

Thiên Cầm cảm nhận được thay đổi rõ rệt, nàng cảm giác được trong không khí từng tia từng tia dao động thiên địa linh khí.

Căn cốt càng cao, khả năng hấp thụ thiên địa linh khí càng cao.

Rõ ràng là so với trước kia tăng lên rất rất nhiều.

"Đây là... loại đan dược gì?"

Thiên Cầm run rẫy, kém chút không đứng vững.

Nàng từ Thượng phẩm căn cốt, sau khi phục dùng đan dược, căn cốt một bước được nâng lên thành Vương phẩm.

Làm sao có thể?

Chuyện này là không thể!

Nàng cả thân người run lên.

Còn đang lúc mộng, nàng chợt giật mình, trấn tỉnh lại khi nghe Vương Nhất Tự nói.

"Tốt tốt a!

Còn lại một viên ngươi cũng dùng nốt đi"

Đưa cho Thiên Cầm viên đan dược thứ hai, Vương Nhất Tự cười gian trá.

Hai tay run run cầm lấy đan dược, tiếp tục phục dùng.

Xẹt xẹt!

Ầm Ầm...

Thiên Cầm thoáng chốc đứng hình.

Nàng đan điền trong khí xoáy linh năng, bắt đầu tự vận hành, số lượng mặc dù giảm bớt nhưng độ tinh thuần lại từng bước nâng lên.

Theo khí linh năng trở nên tinh thuần, cảnh giới một đường tấn thăng, cuối cùng dừng lại ở Nhất phẩm Võ Vương.

Thiên Cầm ngồi xếp bằng quanh thân tràn ngập ra tấn cấp chi thế, khí thế cuồn cuộn thế như chẻ tre.

Võ Vương, ta cuối cùng cũng có thể đột phá lên đến Võ Vương.

Ta tốn năm năm trời tìm cách đột phá, nhưng vẫn là không thể tìm thấy cơ duyên, cứ kẹt mãi ở Võ Tôn đỉnh phong.

Đây là tình huống như nào?

Một viên đan dược trực tiếp đem căn cốt tấn cấp.

Viên thứ hai lại đột phá hẳn lên Võ Vương?

Ngưu bức.

Hết sức ngưu bức!

Lại nói về tu vi.

Nếu như là Võ Đồ cấp bậc, muốn tăng lên từ Nhất phẩm tới Cửu phẩm hoặc đỉnh phong chỉ cần chăm chú tu luyện, cảnh giới sẽ tự nâng cao.

Nhưng nếu muốn tấn thăng cảnh giới lớn, ví như Võ Đồ muốn đột phá lên Võ Sư, lại là chuyện hoàn toàn khác.

Muốn đột phá cảnh giới lớn, trong lúc tu luyện, phải tìm ra được cơ duyên trong võ đạo, theo cơ duyên chăm chú tu luyện, mới có thể tấn cấp.

Thiên Cầm là không thể tìm ra được cơ duyên nên mãi vẫn cứ kẹt lại ở Đỉnh phong Võ Tôn.

Cảnh giới càng cao, tỉ lệ bộc phát ra cơ duyên càng thấp, vì thế, có rất nhiều lão nhân gia, tu luyện hằng mấy ngàn năm, cũng không thể tấn cấp cảnh giới, đó là vì không tìm ra được cơ duyên.

Thiên Cầm gương mặt hiển hiện lên đặc sắc.

Vang vọng bên tai lời nói của Tử Lân.

"Bản tọa để ngươi gia nhập Thương Sơn phái, đi theo Vương chưởng môn là muốn tốt cho ngươi"

Lời này cuối cùng Thiên Cầm bây giờ đã thông suốt.

Nàng dù đi theo Tử tông chủ thì người cũng không thể giúp nàng, tu luyện là tự do bản thân nàng.

"Tông chủ, Cầm nhi hiểu được ý của người..."

Thiên Cầm khóe mắt trực ứa lệ.

Phốc!

Vương Nhất Tự phóng đến trước mặt, ngón tay gạt đi hạt lệ trên má Thiên Cầm

"Vui mừng đến phát khóc luôn sao?

Bản tọa là không nỡ lòng nhìn nữ nhân khóc, nhất là một mỹ nhân"

"Đa tạ chưởng môn"

Thiên Cầm đỏ mặt vội vàng quỳ xuống.

Nàng lúc này đã ý thức được Vương Nhất Tự không phải người bình thường, chắc chắn là một đại cường giả, tu vi cực cao.

Chỉ có thế mới có thể giải thích về hai viên đan dược vừa rồi.

Chỉ có như thế mới có thể giải thích lý do vì sao tông chủ lại để nàng ở lại Thương Sơn phái.

"Đệ tử nguyện đi theo chưởng môn phát huy quang đại môn phái, dầu sôi lửa bỏng cũng không từ!"

"Ha ha ha...tốt tốt a!"

Vương Nhất Tự sảng khoái ngữa mặt lên trần nhà cười lớn.

Bình thường trở lại, Vương Nhất Tự đưa tay dìu Thiên Cầm đứng lên ôn nhu nói.

"Đây xem như phần thưởng nhập môn bản tọa ban cho ngươi, về sau chăm chú tu luyện nâng cao cảnh giới, tài nguyên bản tọa sẽ hết sức hỗ trợ"

"Đệ tử minh bạch"

Thiên Cầm ôm quyền nói.

"Còn nữa, bản tọa ở đây có một cái vũ khí, đã lâu không xài đến, sợ là để lâu rỉ sét, tặng cho ngươi để phòng thân"

"Vũ khí phòng thân đệ tử đã có"

Thiên Cầm đáp, sao đó từ không gian giới chỉ lấy ra một thanh lam kiếm.

Vương Nhất Tự trông thấy thanh kiếm ánh lên lam sắc, vô cùng sắc bén liền hỏi.

"Đây là?"

"Đây là Lưu Ly kiếm, trung phẩm cấp, được chính tay Trung Đại sư rèn đúc."

Thiên Cầm ung dung nâng kiếm lên, gương mặt lộ ra vẻ tự hào.

Trung Nhất Cư, một đại cường sư rèn đúc trang bị, vũ khí do hắn rèn ra, cấp bậc dù chỉ sơ cấp cũng ngàn vàng khó có thể sở hữu.

Thiên Cầm lại sở hữu một thanh trung phẩm cấp do người này làm ra, đã là khiến vạn người ghen tỵ.

"Ồ! Hảo kiếm, hảo kiếm a"

Vương Nhất Tự xuýt xoa.

"Bản tọa còn định tặng kiếm này cho ngươi, nhưng ngươi đã có thế thì đành tặng cho Thiên Tuyết vậy..."

Hắn nói, sau đó lấy ra một thanh đại kiếm, quơ quơ trước mặt Thiên Cầm.

Thiên Cầm nhìn thấy thanh đại kiếm trên tay Vương Nhất Tự gương mặt trở nên ngưng trọng, khóe miệng co giật.

'Thanh đại kiếm trên tay chưởng môn sao lại phát ra hào quang và khí tức đáng sợ như vậy?'

Nàng chợt lùi lại dăm ba bước.

"Chưởng môn... kia... kia là kiếm gì?"

Luồng uy áp từ thanh đại kiếm lan tới, bao quanh thân thể, khiến nàng run rẫy.

"Đây là Ỷ Thiên kiếm, do chính tay bản tọa rèn đúc ra"

Vương Nhất Tự hếch mũi.

"Whatttt?

Nói dối không chớp mắt.

Tự rèn cái rắm!"

Hệ thống khinh bỉ.

'Lăn!'

"Ngươi đến thử kiếm một chút"

Vương Nhất Tự đưa kiếm tới trước mặt Thiên Cầm.

Nàng cất Lưu Ly kiếm vào không gian giới chỉ.

Sau đó hai tay run run nhận lấy Ỷ Thiên kiếm.

Kiếm vừa trao tay, nàng cảm giác được một luồng khí tức xâm nhập cơ thể, cuộn trào, bàng bạc như sóng biển, khiến toàn thân nàng run rẫy.

Uy áp lập tức bao quanh thân, đem tới cho nàng cảm giác cường hãn, tu vi tựa như được nâng cao lên mấy phần.

Ngọa tào!

Nàng liền giơ kiếm lên chém một phát.

Kiếm khí liền bộc phát, xé rách không gian.

Rầm!

Thiên Cầm đứng hình.

Trước mặt nàng, hiện lên một đường cắt sâu, hằn lên trên sàn nhà, gạch đá xung quanh vỡ nát, xé vụn cả chưởng môn tọa nằm xa hơn mươi thước.

Kiếm này.... một chém sao lại có thể bộc phát ra sức tàn phá kinh người như thế?

Đây là nàng chưa vận khí, chỉ là quơ đại một kiếm.

Nếu như nàng vận dụng khí lực, một kiếm này e là sẽ bay đứt luôn một nữa đại sảnh phía trước mặt.

Ngưu bức!

Thật sự quá ngưu bức!

Lưu Ly kiếm so với Ỷ Thiên kiếm này giống như là con dao gọt vỏ trái cây cùn lẳng.

Đứng chếch về bên phải ba bước, Vương Nhất Tự gương mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu, vết chém san sát bên cạnh hắn.

Nếu hắn không phản ứng nhanh thì lúc này đã đi Thiên Trúc thỉnh kinh rồi.

"Hahaha... thiếu một chút"

Hệ thống cười lớn.

"Ngươi... ngươi muốn ám sát bản tọa hay gì?"

Hắn run run khẩu ngữ.

Còn đang cảm xúc lẫn lộn, Thiên Cầm chợt giật mình quỳ xuống.

"Đệ tử không cố ý, xin chưởng môn tha tội"

Nàng khẩn trương nói.

"Đứng lên! Dưới đất lạnh"

Vương Nhất Tự ôn nhu nói.

"Kiếm này tốt chứ?"

"Kiếm này là do chưởng môn rèn ra sao?"

Thiên Cầm gương mặt đặc sắc hỏi.

"Là bản tọa rảnh rỗi tùy tiện rèn ra ấy mà"

Này so với kiếm do Trung Đại sư rèn ra một trời một vực, lại là chưởng môn tùy tiện rèn đúc?

"Này kiếm hẳn phải Vương cấp.

Không!

Thậm chí là Hoàng cấp!"

Thiên Cầm run run nâng kiếm lên xem xem.

"Là Thánh phẩm cấp độ"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

"Thánh.... thánh.... phẩm"

Thiên Cầm toàn thân run rẫy dự không cầm nổi.

"Nếu không chê, ngươi có thể giữ xài.

Bản tọa cũng không dùng tới nó"

Vương Nhất Tự phất tay áo, quay lại chỗ chưởng môn toạ đã bị Thiên Cầm chém vụn, gương mặt hiện lên tiếc hùi hụi.

'Một trăm ngàn điểm cống hiến của ta... T_T'

Lời này như là tiếng sét đánh ngang tay Thiên Cầm.

Một thanh đại kiếm cấp bậc Thánh phẩm lại tùy tiện ban cho đệ tử, đây là cái gì ngưu bức?

"Đa tạ chưởng môn!"

Thiên Cầm liền thu kiếm vào không gian giới chỉ, hai tay ôm quyền, cung kính hướng Vương Nhất Tự.

Ban đầu, nàng là một mực từ chối Vương Nhất Tự.

Một cái Thập lưu môn phái thì làm sao để nàng có thể phát triển.

Nàng cũng giận cả Tử tông chủ vì đem nàng lưu tại Thương Sơn phái.

Nhưng là chỉ mới một hai canh giờ, ở tại Thương Sơn phái, nàng một lúc lĩnh hội được ba cơ duyên vô cùng to lớn, nếu là ở Ma Thần tông cả mấy trăm năm cũng không thể nào tiếp xúc được loại này cơ duyên.

Một phút này, Thiên Cầm là trở nên ngưỡng mộ, là nhất mực sùng bái Vương Nhất Tự.

"Tử Lân ơi là Tử Lân.

Ngươi rốt cuộc là mất đi một đệ tử tốt a"

Hệ thống âm thầm.

Ắch!

Đang trên đường hướng về Ma Thần tông, Tử Lân vuốt vuốt mũi.

'Là tên chết tiệt nào dám chửi rủa bản tọa?'.

Nächstes Kapitel