webnovel

Phần 1: Nghịch thiên cãi mệnh trở thành Yêu Hoàng.

Chương 1: Lần thứ chín trùng sinh.

Tinh Vẫn đại lục.

Chân núi Thương Sơn.

Bầu trời hôm nay trong xanh quang đãng, không có lấy một gợn mây.

Những tia nắng ấm áp xuyên qua những tán cây rọi xuống mặt đất tạo nên loang lổ những vệt sáng.

Một ngày đẹp trời rất thích hợp để tản bộ.

"Gia gia, chúng ta đến chổ bậc thềm phía trước nghỉ chân một chút có được không?"

Một nữ hài tử tầm mười tuổi, sau lưng gùi một sọt thảo dược, nói.

"A Chu, chúng ta vẫn nên là đi tiếp a.

Tranh thủ đem những thứ này đến Hàn Vân thành"

Ông lão đi cạnh bên, sau lưng vác theo một bó cũi lớn, bàn tay đặt lên đầu đứa cháu nhỏ xoa xoa, ôn nhu nói.

"Nhưng mà Tiểu Chu sắp đi không nổi nữa rồi..."

Nữ hài tử dừng lại, bộ dáng làm nũng.

"A Chu, con có nhìn thấy cánh cửa kia không?"

Ông lão chỉ tay về phía cổng sơn môn cũ nát, chổ bậc thềm mà Tiểu Chu đang nói đến.

"Đây trước kia từng là một Bát lưu môn phái có tiếng tăm ở Hàn Vân thành, khi gia gia còn nhỏ vẫn thường ghé qua chổ này chơi.

Nhưng sau này, nghe nói có Yêu ma đến quấy phá.

Bọn chúng giết và ăn thịt hết tất cả những người ở môn phái này.

A Chu, nếu không sợ có thể đến đó ngồi nghỉ a"

"A! Gia gia, Tiểu Chu không muốn nghỉ nữa!"

Tiểu Chu nghe nói đến Yêu ma liền tỏ ra sợ hãi, nắm chặt tay gia gia.

"A Chu, không cần sợ, có gia gia ở đây. Ta sẽ bảo vệ cho A Chu"

Ông lão cười ôn nhu.

"Gia gia, chúng ta mau mau đi thôi"

"Được, được!"

Cả hai ông cháu chầm chậm đi xuống núi, tiến về phía Hàn Vân thành.

Bóng dáng hai ông cháu dần dần khuất sau cánh rừng.

Đùng!

Giữa bầu trời không một gợn mây bỗng dưng xuất hiện một đạo lôi đình đánh xuống.

Lôi đạo đánh xuống trước cổng sơn môn làm nổ tung đất đá văng khắp xung quanh, khói bụi mù mịt.

Này là lôi đạo giáng xuống tiêu diệt Yêu ma sao?

Không!

Tiếp sau lôi đạo, một cổng không gian đen ngòm hiện ra lơ lửng trên không cách mặt đất vài thước.

Một bóng người từ từ xuất hiện phía trong cổng không gian.

Phịch!

Gã thanh niên vừa xuất hiện rơi bẹp xuống đất theo cái kiểu nằm sấp, mông chổng lên trời.

"Chúc mừng chủ nhân trùng sinh thành công lần thứ chín!"

Giọng nói của nữ nhân vang lên, âm thanh này không trầm không bổng tựa như đang chế giễu.

Xoạt...xoạt...

Tên thanh niên bật dậy, giọng càu nhàu, phủi phủi bụi đất dính trên y phục.

"Chúc mừng cái rắm!

Ngươi không thể nào cho ta xuất hiện một cách đàng hoàng được hay sao?"

"Đây là do chủ nhân, nào liên quan gì đến hệ thống ta chứ?

Đến lần thứ chín rồi mà vẫn nằm ôm đất thì..."

Hệ thống bĩu môi.

"Ngưng!

Ngươi đừng có tự biện hộ cho mình!"

Tên thanh niên ngắt lời.

Dưới gốc cây cổ thụ xum xuê, hắn, tên thanh niên vừa ôm đất sau cú rơi khá đau, khoanh tay trước ngực, nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.

Hắn cười hài lòng.

"Lại bắt đầu lại a".

"Hệ thống, mở bảng thông tin cá nhân!"

Hắn ra lệnh cho hệ thống.

Liền lập tức một màn hình xuất hiện trước mắt.

"Tên: Vương Nhất Tự

-Nghề nghiệp: chưa có.

-Môn phái: chưa có.

-Chức vụ: chưa có.

-Cảnh giới tu vi: Thần cơ cảnh đỉnh phong."

"Thông tin như này cũng là hơi bị sơ sài a"

"Chủ nhân vừa mới trùng sinh, nhiệm vụ chưa làm, thành tựu chưa có, thì lấy đâu ra thông tin mà không sơ sài?"

Hệ thống đáp.

Ngón tay hắn thao tác trên màn hình hệ thống, chuyển qua túi đồ trong không gian giới chỉ.

Hắn kiểm tra sơ qua một lượt, tỏ vẻ hài lòng.

Tất cả những trang bị, tiền bạc, đan dược, linh thạch... mà hắn tích góp thu thập qua mấy kiếp trước đều giữ nguyên không hề mất đi.

Vẫn như những lần trước đó.

"Tinh! Phát động nhiệm vụ Chính tuyến!

Nội dung: Thành lập môn phái.

Tiến trình nhiệm vụ:

-Thu nhận đệ tử: 0/50.

-Thành lập môn phái: 0/1.

Phần thưởng hoàn thành:

-Mười Căn cốt Đan sơ cấp.

-Năm mươi ngàn Linh thạch Sơ cấp.

-Năm mười ngàn kim tệ."

Hệ thống thông báo.

"Ai nha, những lần trước đều là bảo ta gia nhập môn phái.

Nhiệm vụ lần này lại là thành lập ra môn phái.

Có vẻ khá phiền phức a!"

Vương Nhất Tự nhận xét.

"Tất cả nhiệm vụ đều là ngẫu nhiên xuất hiện, không phải là được sắp xếp trước, vì vậy chủ nhân đừng có mà than vãn!

Chủ nhân vẫn có thể không làm cũng được, tùy!"

Hệ thống thái độ thờ ơ đáp lời Vương Nhất Tự.

"Ta cũng không thể không nghi ngờ là do ngươi sắp xếp a.

Ngươi đâu phải là chơi ta một, hai lần"

"Không!

Không hề!

Hệ thống ta đây không hề làm ra những trò tiểu nhân như ai kia"

Hệ thống nhấn mạnh.

"Hừ! Ta không so đo với ngươi!"

Vương Nhất Tự hừ lạnh một cái, vốn hắn chả thiết tha gì với những nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, nhưng không có hứng thú với việc không thực hiện lại là hai chuyện khác nhau.

Dù thích hay không thìch hắn cũng bắt buộc phải làm nhiệm vụ của hệ thống, nếu không sẽ được hệ thống ban thưởng, cái loại phần thưởng mà hắn chẳng hề muốn một chút nào.

Ở mấy kiếp trước hắn đã tự thân trải nghiệm cái loại gọi là phần thưởng đó rồi.

Cực kỳ khó chịu!

Hắn sau đó lại kiểm tra xung quanh.

Đập vào mắt hắn hiển hiện là một cổng sơn môn đã lâu năm, cũ nát, ngay cả bảng hiệu cũng không còn.

"Đây lại là cái gì cũ nát môn phái?"

Vương Nhất Tự khóe miệng hơi giật, hỏi.

"Chủ nhân hiện tại đang đứng trước nơi từng là một Bát lưu môn phái, Thương Sơn phái"

"Thương Sơn phái?

Bát lưu môn phái?

Ta thấy như là bỏ hoang phái thì đúng hơn"

"Đích thị là một phái đã bỏ hoang hơn hai mươi năm.

Thương Sơn phái thành lập cách đây hơn trăm năm.

Đời chưởng môn đầu tiên của phái là một thiên tài luyện võ đã dẫn dắt môn phái này từ Thập lưu môn phái tiến lên Bát lưu môn phái.

Thương Sơn phái vào thời điểm đó là một thế lực có tiếng ở Hàn Vân thành.

Sau này, vì các đời chưởng môn tiếp theo sa sút không thể tiếp tục phát huy môn phái, bị những thế lực, môn phái khác chèn ép dẫn đến tan rã."

Hệ thống giải thích.

"Nếu như môn phái đã bỏ hoang không có người, ta có thể trưng dụng lại, đúng không?"

"Đúng là vậy!

Việc này có thể giúp chủ nhân tiết kiệm thời gian tìm kiếm nơi thành lập môn phái.

Đừng nói hệ thống ta không giúp chủ nhân.

Đây là ta đã tạo điều kiện thuận lợi cho chủ nhân rồi đấy."

"Thế ta nên cảm tạ ngươi hay sao?"

"Cũng không cần thiết.

Ta từ khi được tạo ra vốn là đã định sẵn sẽ gắn kết với chủ nhân, giúp ngươi một chút cũng chẳng tính là gì"

"...." .

Nächstes Kapitel