webnovel

Chương 32. Đấu giá hội.

Nam Cung Gia một đêm trôi qua bình yên, chẳng ai để ý đến từ trong một góc tối. Một con phi hành yêu thú lặng lẽ bay lên, hướng về phía bắc mà vỗ cánh, trên chân của nó có gắn một miếng ngọc bội nhỏ. Đêm khuya tĩnh lặng, vậy mà không ai nghe thấy tiếng vỗ cánh của yêu thú kia, nó cứ như vậy mà dần dần bay xa hoá thành một chấm đen nhỏ rồi biến mất.

Bắc Vực khắp nơi tuyết trắng, từng dãy đại sơn liên miên nối lền không dứt . Yêu thú nhỏ sải rộng đôi cánh, màu đen trên lông khiến nó hoà mình vào màn đêm lạnh lẽo. Mặc dù không lớn, thế nhưng tốc độ lại cực kì nhanh lại có khả năng bay mà không phát ra tiếng động. Dạ Ưng luôn là lựa chọn hàng đầu của các thế lực khi muốn truyền tin bí mật.

Chẳng mấy chốc nó đã rời khỏi Nam Châu, cứ như thế bay mãi cho đến khi cặp mắt ưng sáng quắc nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Trong bóng tối, người nọ mặc một cái áo trùm đầu không nhìn thấy rõ mặt mũi. Trên người lại không hề toả ra chút khí tức nào, giống như một người bình thường đứng đó mà ngắm nhìn đêm đen tại đó.

Nơi này là một thềm đá nhô ra trên miệng vực, đáy vực sâu hun hút. Thi thoảng lại có gió thổi qua tạo thành những âm thanh tựa như ma quỷ đang gào khóc. Lúc này Dạ Ưng kêu lên mấy tiếng như báo hiệu chao liệng trên bầu trời một vòng rồi xà xuống. Thân ảnh nọ mỉm cười vươn tay ra, trên cánh tay mảnh khảnh đeo lấy một chiếc găng tay da, trên đó đã vô số vết xước lớn nhỏ. Dạ Ưng đáp xuống, kêu lấy mấy tiếng nghiêng nghiêng đầu.

- Được rồi cho ngươi - người nọ mỉm cười, từ bên hông lấy ra một miếng thịt còn mới. Giống như biết Dạ Ưng sẽ đến mà chuẩn bị, sau đó đưa lên. Dạ Ưng nhanh như chớp mổ đến miếng thịt, cái mỏ sắc nhọn tinh chuẩn bổ tới. Người nọ lại cười, giọng cười của một nữ nhân. - Tiểu tham ăn.

Nói xong người nọ tháo lấy miếng ngọc bội, đây là một miếng truyền tin ngọc.

" Nam Cung Nguyệt Ly còn sống, Phệ Tâm Băng Độc đã được chữa trị."

Duy nhất một đoạn tin tức ngắn như vậy, thế nhưng lại khiến nụ cười của thân ảnh nọ trở nên phức tạp. Có vui mừng, bất ngờ rồi lại nghi hoặc.

- Băng Độc lại có người có thể hoá giải sao,...hmm thật thú vị. Bất quá nàng vẫn còn sống, cơ hội vẫn còn đó... - Khẽ lẩm bẩm, người nọ đem miếng ngọc bội bóp thành bụi mịn. Dạ ưng lại cất cánh, trên chân lại xuất hiện một miếng ngọc bội khác. Hiển nhiên là mang theo hồi âm trở về.

Nhìn thấy đã bay đi xa Dạ Ưng, người nọ quay đầu cất tiếng giống như đang nói với không khí.

- Đám người họ Dạ đó quá điên cuồng rồi.

Bất ngờ, trong bóng tối vang lên một giọng nói âm u lạnh lẽo.

- Hừ, dãy chết mà thôi.!

- Ta chỉ không muốn lần nữa thất bại, ngươi tốt nhất là để bọn chúng yên phận một chút.

Âm thanh kia không còn truyền lại nữa, có lẽ tên kia đã rời đi.

- Tên thô lỗ.! Nếu không phải ngươi còn lợi dụng được..hừ.

Sát khí từ trên người "hắn" toả ra chớp mắt lại biến mất như không có, trở lại thành một người bình thường không thể bình thường hơn. Rồi từ từ tan biến, xung quanh chỉ còn lại thềm đá cô quạnh, gió vẫn từng cơn thổi qua khe vực vang lên những âm thanh ma quái.

... ...

Cũng trong đêm hôm đó khi Dạ Ưng nọ rời khỏi Nam Cung Gia, Thanh Băng Thành trong một toà lâu cao kế bên cửa sổ. Một đôi mắt sắc bén nhìn theo phương hướng Dạ Ưng bay đi, trên mặt không hề biểu lộ cảm xúc. Đợi khi bóng dáng yêu thú kia đã không còn nhìn thấy được bằng mắt thường nữa, người này mới quay lại tiến về chiếc bàn kê giữa phòng ngồi xuống.

Ánh đèn sáng rọi khắp gian phòng, hắt lên thân hình một nữ nhân. Thân hình so với những nữ tử khác cũng phải cao hơn một cái đầu, không có váy áo diêm dúa màu sắc. Quần vải thô đơn giản, ngực quấn băng vải che đi. Bả vai lẫn cánh tay cùng phần eo không có gì che đậy cũng lộ ra từng nhóm cơ bắp rắn chắc màu rám nắng.

Mái tóc cắt ngắn đến gáy đỏ rực như lửa, khuân mặt sắc nét xinh đẹp. Nếu như cẩn thận trang điểm váy áo, có lẽ rất nhiều nữ nhân cũng sẽ thấy ghen tị.

Hai bàn tay quấn băng vải đã ố màu sờn rách, cầm lên vò rượu ngửa cổ uống lấy một ngụm lớn. Mùi rượu xộc lên lan khắp cả gian phòng, khà một tiếng nàng mới lầm bầm.

- Đám chuột nhắt các ngươi tốt nhất nên yên phận một chút, đừng nên để lão nương túm được đuôi.

Nói xong lại là một ngụm rượu lớn,.

- Cũng nên đi gặp nữ nhân kia nhỉ. Ừm ..Hức...rượu ngon .

..... .....

Sáng sớm Tử Lăng vẫn đầu giường cuối chiếu không phân biệt mà chảy nước miếng, bộ dáng không có lấy một chút nữ tính nào cả. Vốn dĩ là người hiện đại, lề lối cái gì thục nữ làm sao nàng cũng không quan tâm. Chỉ khi xuất hiện trước mặt người khác mới miễn cưỡng trưng ra bộ dáng thục nữ, giả bộ đến mệt chết nàng.

Đêm qua khi về phòng, thông báo hệ thống sau một thời gian im hơi lặng tiếng vang lên.

" Tiến độ nhiệm vụ : Du lịch Ngũ đại vực Chữa trị ngẫu nhiên.

Số người đã chữa trị ( 1 )."

Khi nhìn thấy thông báo này Tử Lăng còn hồ nghi liệu có phải mình nhìn nhầm hay không, một người... duy nhất một người. Thầy trò nàng suốt chặng đường đi gặp không ít người...khoan đã, chợt nghĩ ra gì đó Tử Lăng mới hỏi lại.

- Ngươi đây là chỉ tính những người mắc phải bệnh nặng như Nguyệt Ly cô nương kia.?

Ấy vậy mà hệ thống trả lời thật.

" Thân là Y Tiên, đùn đẩy trách nhiệm cho đệ tử đều không tính vào nhiệm vụ. Phệ Tâm Băng Độc tự mình kê đơn được tính +1 lần hoàn thành"

Hảo hảo a, rốt cuộc là do ta lười biếng.

- Nhưng ngươi cũng không cho số liệu cụ thể càng không có thời hạn, đây là ép ta làm đến chết cũng không xong.?

Âm thanh khô khốc không có chút cảm xúc lại vang lên.

" Nhiệm vụ : Du lịch ngũ Đại Vực chữa trị ngẫu nhiên.

Tiến độ : 1/10.000.000

Phần thưởng: Không "

Một số không, hai số năm số.... bảy số không. Tư bản, mẹ nó ngươi chính là tư bản.

Mười triệu người, ngươi nghĩ ta là cái bệnh viện di động.??? Lại còn làm không công chẳng có công cán gì, ngươi bóc lột ta.!

Không còn bất cứ âm thanh nào vang lên nữa, cứ như vậy nàng ngồi ngơ ngác trên giường lôi hết mười tám đời hệ thống ra mà chửi. Bất quá vẫn là im lìm, hệ thống lại rơi vào trạng thái " ta chết rồi, đừng tìm ta".

Cuối cùng mắng đến mệt mà ngủ lúc nào không hay, thế cho nên sáng hôm nay mới có một màn không chút thục nữ nào như vậy.

- Sư phụ.! Sư phụ ngươi tỉnh a, mặt trời tới mông rồi.

Tiếng gọi của Tử Hà vang lên từ bên ngoài kèm theo đó là tiếng gõ cửa mãi chẳng dừng, mở đôi mắt tèm nhèm nhìn ra, quả thật ánh nắng đã xuyên qua cửa sổ soi sáng cả căn phòng. Lật lên lậy xuống mấy lần, miệng ừ à đáp cho có Tử Lăng vẫn rất muốn lười biếng. Thế nhưng sực nhớ ra bây giờ mình đang làm khách nhà người....

Nghĩ như vậy nàng vội vã vùng dậy, bộ dáng không khác gì trước đây đi làm muộn mà chạy quanh.

Nghe thấy âm thanh huyên náo bên trong Tử Hà định đẩy cửa bước vào thì cánh cửa đã được Tử Lăng mở ra, bộ dáng vô cùng đoan trang tao nhã. Thật sự không ai biết rằng mới vừa rồi còn vô cùng...aizzz thật sự là con gái con đứa....

- Đi thôi.! - Thấy bộ dáng ngơ ngác của đệ tử mình Tử Lăng lên tiếng thúc giục.

- A . Đi...a nhưng mà chúng ta đi đâu.? - Tử Hà giật mình.

- Đi đâu ? Vậy ngươi hô to gọi nhỏ ta làm gì .?

Sư đồ hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi rốt cuộc cho tới khi vang lên giọng nói của tiểu Thanh mới dừng lại.

- Tiểu Thư, Tử Hà các người đang làm gì vậy.? Mau đi thôi Nguyệt Ly cô nương hôm nay sẽ dẫn chúng ta đi ra ngoài chơi.

Hai thầy trò bấy giờ mới thôi không ngơ ngác nhìn nhau, Tử Lăng trở lại bộ dáng thế ngoại cao nhân mỉm mỉm cười đi trước. Mạc Trúc nãy giờ đứng một bên nhìn cũng cất bước, bám sát phía sau Tử Hà cùng Tiểu Thanh.

Thanh Băng Thành giàu có tấp nập, đường phố người qua lại nối liền không dứt. Sau khi dùng xong bữa sáng đầy mĩ vị tại phủ Nam Cung Gia, Nguyệt Ly lấy danh nghĩa người bản địa dẫn bốn người một chó dạo chơi trên phố.

Đường xá tấp nập không tiện dùng xe ngựa chúng nữ bèn thống nhất đi bộ, cũng là để trải nghiệm một chút phong vị phương bắc. Một phần cũng là do địa điểm hôm nay Nguyệt Ly giới thiệu cũng không xa Nam Cung Gia.

Dọc đường đi không ít người đối với Nguyệt Ly chào hỏi, nàng cũng khách sáo đáp lại. Bất quá thật sự có người nàng cũng chưa có gặp, thậm chí là nghe đến tên.

Ở Thanh Băng Thành ngoài Nam Cung Gia cũng có không ít các gia tộc lớn khác, địa vị tuy không có bằng được một trong ba gia tộc đứng đỉnh Nam Châu. Nhưng cũng có thể được coi là nhất lưu nhị lưu tại Thanh Băng Thành, bọn họ chủ yếu dựa vào buôn bán cắm rễ ở đây mấy trăm năm so ra cũng không kém là bao.

Mà hôm nay Nguyệt Ly muốn đưa Tử Lăng đến chính là một trong những gia tộc làm nghề buôn bán lâu đời nhất, cũng là gia tộc giàu có nhất tại Nam Châu có mối liên hệ làm ăn với Nam Cung, Vũ Gia, Đỗ Gia ba nhà.

Lâm Gia phường thị toạ lạc tại vị trí đắc địa nhất Thanh Băng thành, mặt tiền nằm trên trục đường chính rộng lớn người đi qua lại không ngớt. Khiến cho nơi đây lúc nào cũng tấp nập khách ra vào, cơ bản tất cả những gì ngươi cần mua ở đây đều có thể cung cấp. Miễn là ngươi đủ tiền.

Đấu giá hội nằm trên tầng sáu của phường thị Lâm gia, theo đó mỗi một tầng giá trị mua bán của các loại mặt hàng cũng theo đó mà tăng dần. Đấu giá hội càng không phải nói, chỉ khi người tới xác nhận mình có trên trăm vạn linh thạch mới có tư cách tiến vào hàng ghế khách đấu giá. Đương nhiên cũng chỉ là hàng ghế bình thường nhất, ngoài ra còn có Thiên Địa Nhân ba loại gian phòng khẳng định đẳng cấp của người đến đấu giá. Nam Cung Gia đương nhiên là hàng chữ Thiên, bất kể tài lực hay địa vị đều xứng đáng có được một gian phòng xa hoa nhất.

Tử Lăng cũng vô cùng háo hức, lương tháng chỉ đủ ăn tiêu như nàng kiếp trước cũng chỉ ngồi xem đấu giá qua màn hình. Không ngừng xuýt xoa về những con số liên tục được đưa ra, bây giờ lại được tự thân trải nghiệm không thể không nói thế sự đúng là vô thường.

Nächstes Kapitel