Đi ra cục cảnh sát, đã sắp gần 11h đêm, Tô Bằng nheo mắt lại, bô dáng mệt mỏi đau đầu vừa rồi, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa!
Hắn cũng không thèm để ý việc bị cảnh sát coi là kẻ điên.
Nhưng, Tiếu Lâm chết đi, lại kích thích Tô Bằng.
Cảnh sát cũng không biết, Tiếu Lâm từng có cảm tình lúc làm việc chung với Tô Bằng.
Mặc dù Tô Bằng là vì muốn lật đổ phòng làm việc "Niết bàn luân hồi" mới kết bạn với Tiếu Lâm, nhưng Tiếu Lâm tuổi tương đối nhỏ lại có một loại cư xử gần như sùng bái với Tô Bằng.
Lúc ấy, bởi vì một số nguyên nhân, Tô Bằng lén thuê một số thanh niên, giả bộ như bị thành viên phòng làm việc khách của "Niết bàn luân hồi" đánh, ở dưới sự điều khiển của hắn, tìm phòng net bọn người Tô Bằng dùng, bao vây mọi người.
Lúc ấy, bản thân Tô Bằng đứng ra trước, bị đập một cái, sau đó Tô Bằng giả bộ như bị thương ngất đi, nhưng không ngờ, là Tiếu Lâm, điên cuồng quơ ghế, tạo ra một con đường, cứu hắn ra khỏi quán net, mà ở bệnh viện lúc đó, miệng vết thương trên trán Tô Bằng, dường như rất nghiêm trọng, chảy rất nhiều máu, Tiếu lâm trên người cũng bị thương, kéo bác sĩ, bảo bác sĩ rút máu của hắn, truyền máu cho Tô Bằng.
Mặc dù trong lòng Tô Bằng lúc ấy giả bộ hôn mê có chút buồn cười, nhưng lại thực sự hơi cảm động.
Đối mặt với cái chết của Tiếu Lâm, Tô Bằng không thể thờ ơ.
Huống chi, Tô Bằng còn có một lý do, phải tra xét.
"Đây, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
Tô Bằng nhìn ánh trăng trên bầu trời trắng bệch, trước mắt còn hiện lên màn Tiếu Lâm khi chết kia…
Tô Bằng không về nhà, mà lại đi tới một tòa Offices.
Dùng chìa khóa mở cửa thủy tinh của Offices ra, Tô Bằng đi vào, bởi vì đã hơn 12h đêm, Offices đã không còn một ai, tiếng giày da Tô Bằng giẫm ở trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch khiến đèn cảm ứng sáng lên, đại sảnh hoàn toàn yên yĩnh, giống như cảnh trong phim ma.
Tô Bằng đáp thang máy, lên tầng 13, lúc ở trong thang máy tương đối lâu, trong thang máy lại trống rộng, phảng phất gương cũng chiếu vào bóng lưng của Tô Bằng, Tô Bằng nhìn, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nói:
"Nếu bóng lưng giờ phút này xoay người lại, chính là phim ma đáng sợ."
"Đinh!"
Đáng tiếc bóng lực Tô Bằng cũng không quay lại, thang máy đã đến tầng 13, Tô Bằng đi ra thang máy, đi phía bên trái đến một phòng cửa có treo bảng "Sở sự vụ".
Rất kỳ quái, Sở sự vụ này, cũng không có khóa cửa, chỗ vốn nên là tay cầm, là một màn hình tương đối lớn, trên màn hình, là một hình ảnh trò chơi "Sổ độc" phức tạp.
Tô Bằng nhìn thoáng qua trò chơi "Sổ độc", nhanh chóng nhập mười con số ở trên bàn phím, rất nhanh, cửa Sở sự vụ mở ra.
Tô Bằng đi vào.
Tiến vào Sở sự vụ, cũng không bật đèn, Tô Bằng thành thạo rót một ly cà phê cho mình, sau đó bưng đến trước một bàn làm việc trong Sở sự vụ.
"Ngươi đã trở lại, Apple tiên sinh, chậm hơn nửa giờ so với thời gian ước định."
Một thanh âm hơi có vẻ khàn khàn vang lên.
Thân thể Tô Bằng khựng một chút, sau đó mỉm cười bưng cà phê quay đầu lại, nói:
"Mỗi lần xuất hiện, đều đột ngột như vậy, cà phê của ta thiếu chút nữa đổ rồi."
"Đây là vấn đề của bản thân ngươi, ngươi thiết lập khóa cửa của Sở sự vụ là trò chơi Sổ độc, mặc dù trò chơi Sổ độc hiển thị trong mười giây sẽ thay đổi, đổi là người khác, khó khăn không tính là thấp, nhưng ngươi cũng có chút chủ quan rồi, trên thế giới này cũng không thiếu người thông minh."
Một bóng người ở trong phòng đi ra, một nam nhân mặc áo gió xuất hiện, đầu của hắn giấu ở trong mũ áo gió, không nhìn thấy mặt.
"Cánh cửa kia vốn chưa từng nghĩ sẽ ngăn cản ai cả, nếu có thể ở trong thời gian ta hạn chế hoàn thành trò chơi ta thích, để hắn vào thì có sao đâu? Ở đây cũng không có thứ gì có giá trị."
Tô Bằng mỉm cười nói.
"Không lãng phí miệng lưỡi ở sở thích của ngươi nữa, trò chơi ủy thác ngươi tra, tiến triển thế nào rồi?"
Nam nhân mặc áo gió nói với Tô Bằng.
Một tuần trước, người áo đen này đột nhiên xuất hiện ở văn phòng Tô Bằng, trực tiếp đưa cho Tô Bằng năm mươi vạn tiền đặt cọc, muốn hắn tra tư liệu một trò chơi thần bí.
"Manh mối tạm thời bị đứt… Ta tìm tất cả trò chơi trên thị trường, cũng không tồn tại trò chơi mà ngươi nói, cho nên có thể nó vẫn chưa đưa ra thị trường, nhưng mà một người chuyên tình báo của ta hình như biết trò chơi này, ta hẹn hắn gặp mặt hôm nay, nhưng mà, hắn chết đi ở trước mặt ta, một cách siêu nhiên.
Tô Bằng trả lời, hắn cũng không nói, Tiếu Lâm không phải người chuyên tình báo cho mình, mà là bản thân do cơ duyên xảo hợp mới biết được nội dung công việc của Tiếu Lâm.
Đây coi như biểu lộ có năng lực, cũng là một loại tự bảo vệ mình, là thủ đoạn nho nhỏ mà thôi.
Lúc này, nụ cười trên mặt hắn càng hiền hòa, đột nhiên hỏi:
"Trò chơi đó và trò chơi này có quan hệ gì sao?"
"Khuyên ngươi biết ít một chút mới tốt."
Người đàn ông mặc áo gió đưa tay kéo cao cổ áo, nói:
"Khoản tiền cuối một tuần sau ta sẽ đưa cho ngươi, chuyện này coi như xong."
Nói xong, hắn rời khỏi văn phòng của Tô Bằng.
Tô Bằng nheo mắt lại, uống cà phê trong miệng, nhìn nam nhân mặc áo gió này, rời khỏi phòng làm việc của mình.
…
Bảy ngày sau, từ trong tang lễ của Tiếu Lâm về nhà.
Tiếu Lâm là trẻ mồ côi, cũng không có bao nhiêu bạn bè, cho nên di vật, liền do chủ nhà hắn giao cho Tô Bằng.
Tô Bằng hồi tưởng đến hình ảnh kia, giống như không có cách nào yên tĩnh được, dứt khoát ngồi dậy, mở túi to màu đen kia ra.
Trong túi màu đen kia, có một máy chơi game PS2, mấy cái CD, mấy bộ quần áo, hai cuốn tạp chí, một tờ báo, một cái nhẫn, ngoài ra, không còn gì nữa.
Tô Bằng không có tâm tư động vào máy chơi game kia, hắn lấy hai cuốn tạp chí cùng báo ra ngoài, lật xem thử.
Tạp chí là tạp chí về game, Tô Bằng biết Tiếu Lâm có thói quen mua loại tạp chí này, cũng không để ý lắm, ném sang một bên, sau đó cầm tờ báo lên.
Mở tờ báo ra, lại phát hiện đây là loại báo thông báo tuyển dụng, trên đó có không ít chỗ, có dùng bút dầu vòng lại.
Tô Bằng nhàm chán lật xem, đang nhìn, đột nhiên một tin tức, hấp dẫn Tô Bằng!
"Ơ? Trong này có phòng game thông báo tuyển dụng? Tiền lương cao như vậy?"
Tô Bằng thấy dưới góc phải tờ báo, có một mảng tin tức thông báo tuyển dụng dùng bút dầu gạch, trên đó viết:
"Văn phòng Thiên Nhất thông báo tuyển dụng người test game, điều kiện hậu đãi, tiền lương 8000 trở lên, điều kiện hạn chế: dưới 25 tuổi, có hiểu biết với trò chơi, ưu tiên người có kinh nghiệm làm việc."
"Đây là văn phòng mà Tiếu Lâm từng làm sao?"
Tô Bằng nhìn, trong lòng không khỏi xao động.
Tô Bằng cảm thấy, công tu này, có lẽ có quan hệ rất lớn với cái chết của Tiếu Lâm.
"Đi xem thử thôi, chuyện này dù sao cũng phải có đáp án!"