webnovel

Chương 38: Nghỉ ngơi

Đối với Cao Triết thì hắn chỉ giả vờ thân thiết với y chỉ muốn biết về thanh kiếm thượng cổ kia, ngay từ đầu hắn vẫn luôn tìm kiếm thanh kiếm kia. Cung Thường thì ngược lại, hắn coi y là sư đệ của mình, hắn không muốn làm y tổn thương.

Hai người đều có suy nghĩ riêng của mình. Một kẻ muốn có chức chưởng môn kia, còn một kẻ thì là muốn thống trị thế giới.

Sau khi nghe Cao Triết nói câu kia hắn liền nghĩ cách để Cao Triết tránh xa y. Cao Triết lại nghĩ cách trừ khử các huynh đệ khác để không một ai cản trở bước đi của hắn.

Sáng hôm sau, các đệ tử của Trường Nhiên được hắn triệu vào Chu Dương điện. Trường Nhiên cất tiếng nói:"Nay ta triệu các con đến vì chuyện của thanh kiếm thượng cổ. Thanh kiếm đó hiện tại đang ở một nơi rất an toàn nhưng không phải là hoàn toàn an toàn, nó chỉ an toàn một thời gian. Các yêu tu cùng với quỷ tu đang đi tìm thanh kiếm đó. Cho nên ta triệu các con đến để giao nhiệm vụ cho các con, các yêu tu với quỷ tu đang tàn sát nhân dân để tìm nó nên các con có nhiệm vụ là đánh đuổi chúng đi."

Thiết Minh Tiêu đi lên một bước ôm quyền nói:"Sư tôn, Bát sư đệ có làm nhiệm vụ không?"

Trường Nhiên đáp:"Đương Minh Chu cũng sẽ đi theo làm nhiệm vụ."

Thiết Minh Tiêu chỉ "vâng" rồi bước về chỗ cũ. Trường Nhiên nói tiếp:"Trương Huyền, Thiết Minh Tiêu, Dương Bạch và Đương Minh Chu cùng một nhóm. Các con sẽ đi đến trấn Hiển Thành để tiêu diệt một quỷ tu đang làm loạn đó."

"Những người còn lại thì thành một nhóm đi đến trấn Bạch Sinh."

Những đệ tử của hắn ôm quyền hành lễ nói:"Vâng, thưa sư tôn!"

Nói xong, mọi người đều quay người rời. Trường Nhiên cất tiếng nói:"Minh Tiêu, con ở lại!"

Thiết Minh Tiêu chẳng ngạc nhiên gì, Đương Minh Chu ở bên cạnh y nắm lấy tay áo y kéo, Thiết Minh Tiêu nhìn sang hắn mỉm cười nói:"Đệ đi trước đi, ta sẽ tìm đệ sau!"

Đương Minh Chu nghe xong mới bỏ tay khỏi tay áo y cất bước rời đi. Sau khi mọi người đi hết, Thiết Minh Tiêu quay người lại ôm quyền nói:"Không biết sư tôn có chuyện gì muốn dặn dò đồ nhi."

Trường Nhiên tạo một kết giới xung quanh điện mới cất tiếng nói:"Thanh kiếm đó, nó có làm gì con không?"

Thiết Minh Tiêu vẫn giữ nguyên tư thế đáp:"Tiêu Phong không hề làm gì đồ nhi."

Trường Nhiên đi đến đang muốn vươn tay chạm vào y, Thiết Minh Tiêu lại lắc mình né tránh không cho hắn đụng vào. Trường Nhiên thấy vậy không những không tức giận ngược lại đau lòng nhìn y nói:"Chuyến đi lần này, con nhớ cẩn thận đừng để chúng phát hiện ra thanh kiếm đó đang ở chỗ con và cũng đừng để nó điều khiển con."

Thiết Minh Tiêu nói "vâng" một tiếng, Trường Nhiên quay người đi gỡ bỏ kết giới. Đợi khi Trường Nhiên đi xa, y mới rời đi, y vừa bước ra khỏi Chu Dương điện thì đã thấy Đương Minh Chu đang đi qua đi lại ở bên ngoài Chu Dương điện.

Thiết Minh Tiêu đi đến chỗ hắn nói:"Đệ đang đợi ta sao?"

Đương Minh Chu mới nhìn sang gật đầu, y xoa đầu hắn nói tiếp:"Đi. Chúng ta đi đến chỗ Ngũ đệ."

Đương Minh Chu cũng chẳng nói gì mà đi theo y. Hai người đi đến Dược Sư Các tìm Dương Bạch, mỗi ngày Dương Bạch đều đến đây để luyện đan dược. Mỗi lần hắn luyện xong đều là đan dược thượng phẩm nên mọi người đều cho rằng Dương Bạch là thần y xuất thế, không chỉ tài luyện dược giỏi, ngay cả y thuật của hắn phải nói là không ai sánh bằng. Mỗi lần hắn đến Dược Sư Các đều được mọi người tôn kính.

Hai người đi đến Dược Sư Các, dược thảo được phơi khô bên ngoài. Thiết Minh Tiêu đi đến lên những bậc thang, đi hết bậc thang thì gặp một đệ tử mặc lam y đi ra, y cất tiếng hỏi:"Dương Bạch có ở đây không?"

Đệ tử đáp:"Dương Bạch sư huynh đang ở bên trong."

Thiết Minh Tiêu nói "ừm" một tiếng rồi dẫn Đương Minh Chu vào trong. Thiết Minh Tiêu vừa vào trong thì có người cất tiếng hỏi:"Minh Tiêu, con tới đây có phải là tìm Dương Bạch phải không?"

Thiết Minh Tiêu nhìn nam nhân trước mặt, ông ở tuổi trung niên, tóc đã bạc. Ông là Lục Ngạn trưởng lão. Thiết Minh Tiêu hành lễ đáp:"Vâng, không biết Ngũ sư đệ đang ở đâu vậy, trưởng lão?"

Lục Ngạn trưởng lão nói:"Đi theo ta."

Ông quay người đi, Thiết Minh Tiêu cùng với Đương Minh Chu đi theo ông đến một đường hầm, ông từng bước xuống bậc thang. Sau khi đi hết bậc thang, trước mặt ba người là một hành lang dài và hẹp, nó chỉ rộng bằng một trượng, Lục Ngạn trưởng lão dẫn đường đi trước Thiết Minh Tiêu và Đương Minh Chu đi theo sau ông. Ba người đi hết hành lang liền gặp một cách cửa. Lục Ngạn trưởng lão cất tiếng hỏi:" Dương Bạch, con có ở trong đó không? Minh Tiêu đến tìm con!"

Cánh cửa trước mặt ba người liền mở ra, sau đó là một thiếu niên bước ra, Dương Bạch nói:"Tam sư huynh, Bát đệ. Hai người vào đi."

Thiết Minh Tiêu và Đương Minh Chu đi vào trong, Dương Bạch ôm quyền nói:"Cảm ơn Lục Ngạn trưởng lão."

Lục Ngạn trưởng lão nói:"Không cần phải khách sáo với ta đâu, ta còn có việc cần giải quyết nên ta đi đây."

Dương Bạch đáp:"Ngài đi thong thả.", nói xong liền đóng cửa lại. Đi đến ngồi xuống ghế nói:"Bát đệ, đệ vào ngồi đi."

Đương Minh Chu làm theo lời Dương Bạch nói, hắn ngồi xuống đối diện Dương Bạch, Dương Bạch nói tiếp:"Đệ đặt tay lên đây."

Đương Minh Chu làm theo lời Dương Bạch nói, Dương Bạch bắt đầu bắt mạch cho hắn. Một lúc sau, hắn bỏ tay ra khỏi tay Đương Minh Chu nói:"Đệ cởi áo ra đi."

Đương Minh Chu làm xong lời hắn, hết tầng áo. Thiết Minh Tiêu và Dương Bạch nhìn thấy những vết thương trên người cậu mà đau lòng. Lớn có nhỏ cũng có, Dương Bạch sờ qua liền biết những vết thương này do kiếm gây ra, Dương Bạch lấy ra lọ thuốc, liền mở ra bôi lên vết thương trên người hắn.

Bôi thuốc xong liền bảo Đương Minh Chu mặc áo lại, nhìn sang Thiết Minh Tiêu nói:"Linh mạch không có vấn đề nhưng thân thể đã đến mức suy nhược cần phải điều dưỡng nghỉ ngơi mới khôi phục."

Thiết Minh Tiêu nghe vậy liền quay sang hỏi Đương Minh Chu:"Đệ không nghỉ ngơi sao?"

Đương Minh Chu cúi đầu xuống im lặng, hắn không dám đối diện với y. Thân thể của hắn suy nhược là do hắn tu luyện quá sức, bởi hắn không muốn làm vấn nặng cho hai người.

Dương Bạch đưa cho Đương Minh Chu túi linh dược nói:"Đệ dùng cái này đi, hôm kia chúng ta sẽ xuất phát đi. Ngày mai đệ phải ở yên trong phòng không được đi đâu, điều dưỡng cho khỏe rồi hẵng đi."

Đương Minh Chu nói"vâng" một tiếng. Thiết Minh Tiêu nói:"Bọn ta không làm phiền đệ nữa, cáo từ."

Dương Bạch cười nói:"Sao huynh lại khách sáo vậy đều là đồng môn mà, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên phải làm rồi."

Thiết Minh Tiêu cười vỗ vai Dương Bạch nói:"Vậy bọn ta đi trước, không làm phiền đệ nữa."

Dương Bạch đáp:"Sư huynh đi thong thả."

Thiết Minh Tiêu và Đương Minh Chu cùng nhau rời đi, hai họ trở về kí trúc xá. Đương Minh Chu về phòng, Thiết Minh Tiêu cũng theo hắn vào phòng. Y nói:"Bắt đầu từ bây giờ, đệ phải nghỉ ngơi ở đây. Tới giờ ăn, ta sẽ đem thức ăn vào cho đệ, đệ phải ở lại đây cho ngày xuất phát."

Đương Minh Chu không nói gì, Thiết Minh Tiêu bước ra khỏi phòng. Y quay người tạo ra một kết giới để cho Đương Minh Chu không đi ra ngoài, y tạo xong liền quay người đi.

Đương Minh Chu nhìn xung quanh căn phòng nghĩ thầm, đây là không phải nhốt người sao? Nhưng Tam sư huynh làm vậy chỉ muốn tốt cho mình.

Đương Minh Chu liền xoay người đi đến giường liền ngã người xuống, không được bao lâu thì ngủ thiếp đi.

Nächstes Kapitel