Chú ý: Phần này liên quan đến nội dung chính của truyện, kể lại lúc Solo gặp P'Gui lần đầu tiên.
"Hãy để con nó được học thứ mà nó muốn nhé!"
Lời khẩn cầu cuối cùng của một người mẹ trước khi bà rời xa Solo Siwarokin mãi mãi, cậu bé được sinh ra trong một gia đình nổi tiếng và giàu có. Gia đình cậu là chủ sở hữu của nhiều khu nghỉ dưỡng cũng như khách sạn, quy mô trải dài khắp thế giới. Và hiện tại, họ đang dần lấn sang thị trường Thái Lan. Ngay sau khi tốt nghiệp trung học, cậu đã chọn trở về quê ngoại để tiếp tục theo học tại trường Đại học, nơi mà mẹ của cậu từng học trước đây. Trong khi đó, bố cậu vẫn ở nước ngoài để chăm lo cho việc kinh doanh và không thể về nước cùng cậu.
Cậu quyết định tiếp tục theo đuổi ngành Âm nhạc. Những gì căn bản nhất về chơi ghi-ta, cậu đều được mẹ dạy từ thuở nhỏ. Dẫu vậy, không sớm thì muộn, cậu vẫn phải kế tục sự nghiệp kinh doanh của gia đình.
Solo được mọi người vô cùng kỳ vọng, bởi cậu là đứa con trai độc nhất... Người thừa kế duy nhất của dòng họ Siwarokin.
Bốn năm trước kể từ khi mẹ cậu qua đời, dường như cậu chưa bao giờ cảm nhận được sự hạnh phúc, không một ai nhìn thấy nụ cười nào từ cậu như khi bà ấy còn sống. Bố cậu cũng chẳng hề đoái hoài đến, cả ngày chỉ chú tâm vào công việc. Ngay cả lúc mẹ cậu qua đời, bố cậu cũng không ngừng làm việc. Cậu chưa bao giờ thắc mắc là tại sao bố lại không ở bên cạnh cậu. Mà thật ra thì, cậu cũng không cần biết vì cậu luôn luôn có mẹ bên cạnh.
Lúc mẹ qua đời, cậu đã đứng trước nấm mộ của mẹ mình với cành hồng trắng mà bà thích trong tay, không một giọt nước mắt nào tuôn rơi bởi cậu đã mất đi cái cảm giác đau lòng của một con người, bên trong chỉ còn lại sự trống rỗng, như một người vô hồn. Cho đến khi bố quay đi không nói điều gì, cậu vẫn đứng đó, trước mộ mẹ, im lặng.
Cậu chưa từng có được giấc ngủ ngon nào kể từ khi ấy, bởi hằng đêm cậu đều giật mình thức giấc. Đấy không hẳn là ác mộng mà đơn giản chỉ là cậu không ngủ được.
Mẹ cậu ra đi và bà mang nụ cười cùng niềm hạnh phúc của cậu đi theo...
Sau khi báo danh vào trường đại học, So bị đàn anh gán ghép với một người bạn tên Kao học ngành Thanh nhạc. Trong khi ngồi đợi, cậu đã tranh thủ chợp mắt nhưng không hề ngủ thiếp đi. Cậu có cảm giác rất mơ hồ khi nghe mọi người nói chuyện hoặc cũng có lẽ là do cậu không tập trung chú ý. Đến khi Kao đưa tay huých cậu để thu hút sự chú ý:
"Anh ấy hỏi mày kia kìa."
So ngẩng mặt lên và nheo mắt nhìn.
"Solo đồng ý chứ em?"
"Ưm." Cậu hời hợt gật đầu để tỏ ra mình ổn khiến Kao bên cạnh cười ngoạc mồm.
"Tao không nghĩ mày lại đồng ý đấy." Kao làm vẻ mặt hết hồn rồi cười rộ lên.
"Đồng ý gì?"
"Ơ... Thì anh ấy bảo mày làm Moon, mày đồng ý rồi kìa."
Hồi nào...??
Đã lỡ nói rồi thì không thể rút lời lại được nữa. Thế nên cuối cùng, đàn anh đã hẹn cậu đến tập biểu diễn và dặn dò đôi điều, nhưng cậu lại nghe lúc được lúc không. Chỉ biết là, phải tập đều đặn mỗi ngày cho đến khi ngày thi tổ chức. Nếu trở thành "Moon" của khoa thì sẽ tiếp tục đi thi để trở thành Moon của trường.
"Tốt ghê ha... Sẽ có đứa cùng đồng hành với tao. Nè, tao cũng sẽ đến tập hát trên sân khấu đấy mày."
Cậu gật đầu với Kao, chẳng hiểu tại sao người bạn kia lại vui vẻ đến thế, trong khi hai đứa tập ở hai nơi riêng biệt.
"Thắc mắc gì? Ý là tao sẽ có đứa ăn cơm cùng ấy."
À...
Sau đó, mọi người đều tự ra về, cậu đi đến chỗ đậu xe ở trước quán cà phê. Lý do không đậu xe trong khoa nữa là vì hôm nay có nhiều người hơn bình thường. Nhân lúc có một chỗ trống đỗ xe, So không thèm nghĩ ngợi gì mà đậu vào luôn vì dù gì thì cậu vẫn sẽ đi bộ đến khoa thôi.
"P'Gui ạ, chào anh! "
"Chào em!"
Solo vội khựng lại khi đang mở cửa xe, cậu ngay lập tức xoay đầu lại nhìn người vừa cất lên giọng nói dịu dàng và đầy thu hút ấy.
Một chàng trai mang tạp dề đang lau cửa kính, anh ta quay mặt lại cười đùa với hai cô gái cách đó không xa. Và cậu đã bắt gặp ánh mắt của chàng trai ấy trong giây phút quay người nhìn lại. Giọng nói đó được phát ra từ một người tên là Gui. Anh ta đang tạo nét mặt ngô nghê và quay trở vào trong tiệm với nụ cười dịu dàng.
Tại sao... anh ta cười vậy?
Nhìn vào tiệm café ấy và trông thấy một chàng trai luôn tươi cười với khách hàng. Dù là lúc pha cà phê hay lúc lau bàn, anh ta vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện ấy trên môi.
Bản thân So không sao hiểu nổi và hôm sau lại mang xe đỗ ngay chỗ cũ. Sau khi hoàn thành việc tập luyện lại đi bộ đến lấy xe, lên xe rồi nhưng vẫn hướng mắt vào trong tiệm, nhìn chàng trai trong tiệm cafe đang nở nụ cười dịu dàng. Từ ngày vô tình gặp nhau, cậu nhóc này luôn bí mật nhìn lén chàng trai ấy mỗi ngày, suốt một tuần liền.
Hai tuần trôi qua, Solo nhận được danh hiệu Moon của khoa bằng việc chơi một bản nhạc guitar đơn giản, chỉ đàn thôi chứ không hát.
Kể từ đó, mỗi ngày cậu đều bị gọi đầu để đi tập tành ở hội trường. Rồi còn phải chia thời gian ra để tập biểu diễn cho khoa nữa. Mệt mỏi và buồn ngủ không là gì, mà điều tồi tệ hơn là không thể tiếp tục trộm nhìn người ấy.
Thời điểm ấy, cậu không thể tự đặt tên cho thứ cảm xúc đó là gì, cậu chỉ cảm thấy bản thân dường như đã lạc vào mê cung của một nụ cười mà ngày nào cậu cũng mong muốn được thấy.
Cuối cùng hôm nay lại phải giải tán muộn... nhưng mà có lẽ tiệm cà phê đã đóng cửa từ năm phút trước rồi. Cảm giác hơi hụt hẫng vì cơ hội gặp người trong mộng đã vụt bay đi mất. Nhưng rồi điều khiến trái tim Solo bỗng dưng nhảy múa loạn xạ là khi thấy đèn trong quán vẫn đang sáng, người ấy đang lau bàn và vẫn chưa về như cậu đã nghĩ. Chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng biết là anh ấy. Và trước khi bừng tỉnh trong mộng đẹp thì cậu đã thừa dịp mà đứng trước cửa tiệm sẵn rồi.
"Xin chào quý khách ạ!"
Lại được nhận nụ cười điềm đạm ấy lần thứ hai trong đời. Nụ cười khiến cho mọi lo toan muộn phiền dần tan biến theo cái cách thật lạ lùng.
"Uống cà phê lúc này không tốt đâu nhé!"
Dù không biết lời nói ấy có phải có ý quan tâm hay không, nhưng nó thật sự đã làm cho Solo cảm thấy ấm áp vô cùng.
Đơ... đến nổi mất đi nhận thức luôn, cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt ấy một hồi lâu ơi là lâu!
"... Vậy em nên uống gì đây ạ?"
Nụ cười dịu dàng ấy lại trao đến Solo một lần nữa. Một cốc thức uống màu trắng được đặt trước mặt.
"... Sữa ấm sẽ giúp chúng ta ngon giấc."
Không biết là vì lời nói đó hay bởi vì nụ cười dịu dàng không bao giờ tắt trên gương mặt anh ấy, mà khiến con người mộng mị này cầm lên uống một hơi không cần nghĩ ngợi nhiều.
Đúng là đêm đó cậu đã có một giấc ngủ ngon. Lần đầu tiên trong suốt bốn năm qua cậu như thế.
"Để anh đưa giấy viết tên đồ uống với bánh ngọt mà mọi người muốn dùng ở K cà phê nhé. Chút nữa nghỉ giải lao anh sẽ đi mua cho."
K cà phê. Là quán của người ấy...
Người cuối cùng viết danh sách đồ ăn, thức uống, những thứ đã quen thuộc một cách nhanh chóng.
Sữa ấm + bánh crepe.
Sau đó, mọi người phải tập luyện và đi qua đi lại nhiều lần đến nỗi toàn thân ai nấy cũng mệt rã rời. Thật sự là không hiểu nổi, tại sao lại bắt người ta phải tập catwalk hoài như vậy? Nhưng vì cậu đã lỡ nhận lời rồi, nếu mà từ chối thì chắc chắn cậu sẽ gặp phải rắc rối.
"Á!!! P'Gui! Chào anh ạ." Tiếng nói vang to của một đàn anh nào đó.
Ánh nhìn của Solo lập tức di chuyển về hướng của tiếng nói ấy và nó không còn là khoảng không vô định như lúc đầu nữa. Điều đầu tiên mà cậu cảm nhận được là nụ cười ấy vẫn không thay đổi nét dịu dàng.
"Các em năm nhất ơi! Đây là P'Gui, là Moon năm tư của trường chúng ta đấy."
Sinh viên năm tư... Sao nhìn mặt trẻ quá vậy?
"Anh mang đồ đến cho các em này. Dù là làm gì đi chăng nữa thì vẫn nên để cho các em ấy nghỉ ngơi chút chứ?"
Chàng trai ấy vẫn tốt bụng như vậy...
Nhưng một lúc sau, trong khi các bạn khác đều có đồ ăn thức uống của mình cả rồi thì So vẫn không có gì. Cậu liền quay lại nhìn người nào đó đang tự động tiến về phía cậu rồi âm thầm ngồi ở phía sau mình.
"Sao em lại nhìn anh như vậy?"
"Tại sao em không có?"
"Chuyện này thật sự anh không biết. Tiệm anh không có bán sữa ấm."
Ơ...?
Nói rồi người đó cầm bình giữ nhiệt lên và rót sữa ra đưa cho So cùng với chiếc bánh crepe.
Anh ấy tốt bụng thật đấy...
"Đây gọi là đặc quyền đấy."
Sau ngày hôm đó, dường như ngày nào cậu cũng đến tiệm cafe ấy. Nhưng bởi vì người ấy của cậu ở tiệm đến tận tối khuya, anh ấy còn phải đi bộ về kí túc xá nên cậu quyết định không lái xe đi học nữa. Công việc hằng ngày của Solo là đợi cho đến khi tiệm đóng cửa, sau đó đi theo người ấy về đến tận kí túc xá ở cách trường không xa rồi mới quay về chung cư của mình.
Đôi khi có mệt chút xíu, nhưng cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc vì luôn được gặp người ấy.
Nhưng hôm nay có vẻ như cậu đã chậm một bước...
Điều ấy khiến cậu không thể ngủ được. Không hiểu tại sao trời xui đất khiến kiểu gì mà cậu lại quay lại đấy. Để rồi cậu ngồi trước tiệm cafe người ta một cách vô nghĩa, cậu không hay biết rằng mấy bà muỗi đã đốt nát người cậu từ hồi nào luôn, khiến cậu bị người nào đó bắt lấy cánh tay kéo vào trong tiệm để thoa thuốc. Chỉ đến lúc đó cậu mới tỉnh người ra.
Tại sao lại làm mặt vậy chứ...?
Solo đưa tay, nhẹ nhàng đặt vào giữa hàng chân mày đang nhíu lại của anh ấy.
"Tại sao anh lại nhíu mày?"
Anh ấy càng lúc càng nhăn mày hơn...
Cậu nhóc Solo bị gặng hỏi mãi nên phải nói thật là vì không ngủ được.
"Sau này nếu thấy tiệm đóng cửa rồi hãy đến kí túc tìm anh, gọi cho anh rồi anh mang sữa xuống cho."
Tốt bụng...? Tốt bụng đến mức cậu luôn cảm thấy bản thân mình có lỗi khi nói ra những điều mà cậu không dám chắc là đúng.
Lúc anh ấy nói uống sữa sẽ giúp ngủ ngon hơn...
Thật ra không biết là ngủ ngon là nhờ "sữa" hay là nhờ "người" nữa.
"Guitar..."
"Hửm... Em gọi anh hả?"
Gật đầu thay cho câu trả lời.
"Tại sao lại gọi anh là Guitar vậy?"
"..."
"Sao vậy?"
"..."
Cậu chả có thiện cảm với cái người bán hoa chút nào... Tại sao người đó lại cười với Guitar như vậy chứ? Không chỉ vậy thôi đâu. Người bán hoa đáng ghét đó... Lúc biết được Solo đang nhìn mình thì quay sang nhìn lại rồi cười niềm nở với Guitar khiến cậu cảm thấy bực bội đến nỗi cau mày nhiều lần.
Nữa! Lại cười nữa. Chất hoa lên xe hết rồi.
"Guitar!" Em bực rồi đấy.
"Khi nào rảnh đi ăn cùng anh nha!"
"Nha! Guitar." Sao anh ta dám mời Guitar đi ăn chứ? Còn quay lại cười khiêu khích với cậu.
Sau khi Guitar lên xe, cậu ra sau đóng cốp xe lại một cách bực bội. Nhưng cái người đáng ghét kia lại chạy đến đưa cho cậu một cành hoa màu cam.
"Anh tặng em thay cho lời xin lỗi muộn màng nha... Em muốn tặng lại cho ai cũng được."
Cho dù rất bực trong lòng nhưng tay cậu thì vẫn cầm lấy hoa theo phép lịch sự.
"Hoa ly màu cam có nghĩa là niềm hạnh phúc khi được ở cạnh..."
"Này! Mày vẫn chưa nói với anh ấy là mày thích ảnh hả? Tao thấy mày ngồi cắm mặt xem facebook anh ấy cả ngày. Đến nổi sắp lên sân khấu rồi mà vẫn còn mở xem... Bệnh nặng lắm rồi đấy." Kao chậm rãi nói.
"..."
"Nói nghe nè... Mày có biết là mày thích anh ấy rồi không?"
Thích sao... Nếu là muốn gần gũi, muốn nhìn thấy mặt anh ấy, muốn nhìn thấy nụ cười ấy mọi lúc. Đó, gọi là thích sao.... Có lẽ là vậy rồi.
"Biết."
"Tuỳ vào mày nữa. Tao nghĩ nếu có cơ hội thì hãy nói ra với anh ấy đi."
"Ưm..."
"Nhưng trước tiên mày phải biểu hiện ra cho anh ấy biết rõ là mày đang có ý gì đó với ảnh. Hiểu chửa?"
Thể hiện cho anh ấy biết...
"Là sao?"
Kao nhích lại gần rồi cười cười kiểu gian trá:
"Người ít nói như mày, thì nên dùng hành động mà thể hiện tình cảm."
Dùng hành động...
"Nếu mày không biết nên nói gì... Thì dùng bài hát để thay lời muốn nói."
Bởi vì So không thích hát nên đã quyết là chỉ đứng yên lặng trên sân khấu thôi, mặc cho bài hát bị đổi vào phút chót. May thay, Kao vẫn đứng ở đó không xa. Như dự đoán thì cũng có người hát thay cho cậu rồi. Nhưng cũng chẳng thể biết được liệu giọng hát của người khác có thể truyền tải được đến người đang đứng trước sân khấu không. Nhưng ít ra thì cậu cũng có thể nói lên được điều mà mình muốn nói.
"... Em đã gặp được anh."
Muốn xuống gặp anh ấy rồi. Khi nào mới kết thúc sự kiện này đây nữa...
"Định nghĩa của bạn về hạnh phúc là gì?"
Hạnh phúc ư...!?
Thật ra, nếu là hạnh phúc thì nó đã mất đi cùng với mẹ từ lâu rồi.
Nhưng lúc này...
"Guitar."
Nếu không thể nói thì hãy để âm nhạc thổ lộ thay cho nỗi lòng...
"Sẽ luôn trao đến em cho đến đến khi em chấp nhận
Mãi nói yêu em đến khi em đồng ý
Em chính là hạnh phúc trong anh
Nếu em không chấp nhận tình yêu của nah
Anh cũng không ngại bắt đầu nhiều lần
Nếu đến cùng em vẫn không thay đổi suy nghĩ
Không sao đâu, trái tim anh vẫn không bao giờ thay đổi
Nếu em muốn tim anh vì em mà ngừng đập
Có lẽ em nên đợi đến lúc trái đất này ngừng quay."
Lý do gọi anh ấy là Guitar, bởi vì Guitar là hạnh phúc bé nhỏ còn sót lại trong đời So. Cậu tin rằng chàng trai ấy chính là thiên thần mà mẹ để lại cho cậu và xem anh ấy như là hiện thân của người mẹ đã khuất. Kể từ khi mẹ qua đời, bà đã mang theo cả nụ cười và hạnh phúc của So đi cùng. Và lúc mà Guitar bước vào cuộc đời cậu... Anh ấy đã dạy cậu làm quen với nụ cười và hạnh phúc thêm một lần nữa.
💜 💜 💜End chap đặc biệt💜 💜 💜
A/N:
Solo thiệt sự là một đứa trẻ tội nghiệp khi luôn khao khát mẹ. Nhưng cũng thật may mắn vì cậu đã gặp được Gui và sống như một con người.
Còn bây giờ thì chúng ta cũng biết lí do tại sao cậu lại gọi Gui là Guitar. Vì Guitar là thứ duy nhất khiến cậu cảm thấy niềm hạnh phúc xen lẫn nỗi buồn trong lòng. Và tình cờ cậu đã tìm thấy người khiến cậu vui vẻ trở lại và cũng thật tình cờ tên của ai đó cũng được viết từ cùng một chữ "Guitar".
Do đó, khi cậu trả lời "Guitar" cho câu hỏi "Định nghĩa của bạn về hạnh phúc là gì?" ở Ch.04 có hai lí do:
- Cây đàn guitar đại điện cho người mẹ yêu dấu đã qua đời của cậu.
- Gui Jirayu
Lưu ý: Các sự kiện xảy ra ở phần này sẽ tiếp tục của phần trước, bắt đầu khi đi đến quán rượu.
*Ngôi kể của của hai chap đặc biệt (của Solo) được dẫn theo ngôi của tác giả, nhưng nhóm Niệm đã quyết định trans lại theo ngôi kể của Solo cho chúng ta phần nào hiểu được mạch cảm xúc trong cậu ấy nhé!
[Mày nhất định phải đến đó So! Đạt được danh hiệu như vậy, không đi sao được chứ?]
Giọng nói của đàn anh ở đầu dây bên kia khiến chủ nhân của danh hiệu "Moon" phải thở dài.
"Em không đi đâu ạ."
Không đi chính là không đi. Người như Solo nói câu nào, chắc nịch câu đó. Nếu anh ta muốn khiến tôi bằng mặt không bằng lòng mà đi, thì cứ làm như vậy đi. Bây giờ, tôi đang rất buồn ngủ, khó chịu và đầu óc không tỉnh táo. Vì vậy, không đi nghĩa là không đi, có bị ép buộc hay yêu cầu gì thì cũng không đi.
[Gui cũng sẽ đến đó!]
"Để em thay đồ đã."
[Vậy nhanh lên nha mày, tám giờ gặp nhau tại quán bar BOA, ở bên cạnh mall.]
"Dạ."
Nếu là Guitar thì ngoại lệ.
Tôi ghét nhất những nơi náo nhiệt, ồn ào và điếc tai. Nhưng tôi vẫn ráng lếch cái thân xác này luồn qua đám đông để đi vào bên trong. Ai ai cũng nhìn chằm chằm khiến tôi cảm thấy thật khó chịu, đến mức chỉ muốn quay về nhà. Nhưng tôi vẫn ở lại đó vì có lý do khiến tôi đến đây. Vậy nên, tôi đành phải miễn cưỡng bước vào bên trong, mặc dù bản thân đang trong tình trạng buồn ngủ muốn chết.
"Hey!" Một giọng nói ồn ào vang lên từ trong đám người đàn ngồi quanh cái bàn lớn và trong số họ có cả đàn anh đã ép tôi đến đây.
"Uống đi, lát nữa Gui tới liền đó!"
Anh ta uống một ly rượu, rồi đi đến ngồi ở trong góc tối của quán, cầm điện thoại lên rồi gọi cho người nào đó đang vắng mặt.
Gui Jirayu: Tao đang trên đường đi đây.
Tôi cứ tưởng mình bị lừa đến đây...
Tôi nghĩ rồi vô tình gục đầu vào cột và ngủ thiếp đi.
Người ta thường nói, bạn sẽ cảm nhận được tình cảm một cách chân thật nhất khi nhìn vào ai đó. Lúc tôi vừa mở mắt, có hơi giật mình khi bắt gặp ánh mắt của người mà mình đang chờ đợi. May mà anh kịp thời nắm lấy tay tôi trước khi tôi dụi mắt.
"... Đừng dụi mắt."
"Đau ạ."
"Để anh xem nào... Lần sau nhớ rửa bằng nước nha, đừng dụi mắt như thế."
Bởi vì có những người tuy không chịu cười, nhưng lại thể hiện bằng ánh mắt.
Tôi không muốn tỏ ra hung dữ, tôi muốn cười... nhưng lại thấy vui vì anh lo lắng cho mình.
"Nếu em đau thì hãy nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi!" Cuối cùng thì tôi cũng đã mỉm cười như mọi lần.
Anh dịu dàng đặt đôi bàn tay chai sạn lên má tôi, đôi bàn tay làm lụng vất vả. Hành động ấy khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp, một cảm giác không thể cưỡng lại nỗi.
"Uhm... hết đau rồi ạ."
Sau đó, Guitar rủ tôi về nhà. Nhưng tôi bỗng phát cáu khi thấy Guitar bị các đàn anh phàn nàn vì tạm biệt mọi người về sớm. Có lẽ vì tôi đang buồn ngủ, nên khi nghe ai đó nói gì cũng có cảm giác như người ta muốn kiếm chuyện với mình.
Ngoại trừ giọng của Guitar ra.
Sau đó, chúng tôi lái xe về chung cư, việc này khiến tôi tốn rất nhiều năng lượng. May mà tôi vẫn gượng được.
Uhm... hình như tôi quên mất là phải đưa Guitar về nhà.
"Anh tự về được, em mau vào phòng đi..."
Tôi cảm thấy có chút tội lỗi vì đã giả vờ ngủ, và để Guitar đưa tôi về phòng. Thành thật mà nói, lúc đó tôi chẳng hề nghĩ ra được cách gì hay ho để biện minh. Cuối cùng, tôi chọn cách dễ nhất.
"Thưa cậu..."
Tôi không chắc rằng đã có bao nhiêu nhân viên giúp đưa tôi về phòng. Nhưng khi tôi nhận thức được thì vẫn còn thấy bóng dáng của Guitar luôn túc trực bên cạnh mình, nên tôi yên tâm mà không nghĩ ngợi gì nhiều nữa...
Nếu mấy người nhân viên đó không đến giúp tôi thì bọn họ sẽ bị sa thải.
Chung cư này là một trong những doanh nghiệp lâu đời của bố tôi. Đây là tòa nhà đầu tiên được xây dựng và thành lập trước khi gia đình tôi chuyển đi định cư ở nước ngoài. Do đó, nơi đây là một trong số ít các doanh nghiệp còn tồn tại của gia đình tôi tại đất nước Thái Lan... Và có vẻ như bố tôi sẽ nhanh chóng mở rộng việc kinh doanh tại 'xứ sở chùa Vàng' này.
Điều này có nghĩa là... bố đang chuẩn bị trở về đây.
Tôi lén nhìn thấy Guitar đang đi loanh quanh qua lại. Cuối cùng, tôi phải nói gì đó để khiến anh dừng lại.
"Lạnh quá...!"
"Anh không dám vào phòng em, em có đứng dậy nổi để vào trong ngủ được không?"
Có lẽ vì trước đó các nhân viên đều từ chối vào phòng ngủ của tôi, nên anh nghĩ phòng tôi là một nơi riêng tư... Mà thật sự đúng là như thế thật. Tôi không thích bất cứ ai ra vào khu vực riêng của mình.
Và tất nhiên, Guitar vẫn là một ngoại lệ.
"Anh Guitar có thể vào được..."
Bình thường, tôi không thích ai chạm vào mình. Nhưng mỗi lần được Guitar vuốt ve đầu, tôi cảm thấy rất tuyệt và muốn anh vuốt ve lâu hơn. Mỗi lần như vậy, tôi đều có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của anh. Guitar vẫn tốt bụng và nhẹ nhàng như mọi khi... Vì thế, tôi nhất định sẽ sử dụng lòng tốt đó sao cho thật có ích cho bản thân mình một chút. Có lẽ tôi làm như vậy sẽ không sao đâu nhỉ!
"Ngủ ở đây ạ..."
Tôi đã say giấc lúc nào không hay. Nhưng đột nhiên nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc vì không còn cảm nhận được cái nắm tay của người ấy nữa. Trái tim tôi đập mạnh đến mức đau đớn. Tôi cảm thấy thất vọng hơn bao giờ hết vì sợ rằng anh sẽ bỏ đi mất. Nhưng hóa ra, Guitar đang ngồi trên chiếc sofa yêu thích của tôi.
Sau đó, tôi bình tĩnh lại, và ngả người nằm lên bắp đùi mềm mại của anh. Mặc dù Guitar không vuốt ve đầu tôi, nhưng không sao, tâm trạng thất vọng khi nãy của tôi dường như đã biến mất ngay sau đó.
Thật ra, lúc đó tôi không nhớ gì nhiều, vì đùi của Guitar giống như thuốc mê... Nó thật ấm áp và thoải mái. Tôi vô thức cắn ngón tay của Guitar vì nó có mùi thơm như cái bánh ngọt vậy.
"Nếu em không ngủ, thì hãy nằm dậy và ngồi cho đàng hoàng nào."
Ngay sau đó, chủ nhân của cái đùi, người trước đó mới nói rằng mình không ngủ được, lại nằm xuống trước mặt tôi và nói rằng anh buồn ngủ.
"Chúc ngủ ngon, Guitar..."
Tôi cầm bàn tay của người đang ngủ lên, nhẹ nhàng hôn lên từng ngón tay trước khi nằm xuống bên cạnh anh.
Guitar là người hiền lành... dịu dàng và tốt bụng đến mức tôi muốn chiếm giữ anh cho riêng mình tôi thôi.
Bình thường, tôi không hay quan tâm đến bản thân mình lắm. Nhưng từ khi Guitar bước vào cuộc đời tôi, anh chăm sóc cho tôi từng li từng tí, ngay cả việc lau tóc và mặc áo thôi cũng đã khiến tôi bị anh mắng... Nhưng sau đó, người mắng ấy lại làm tất cả.
Dễ thương...
Tôi chưa từng nói với Guitar rằng anh nấu ăn ngon đến nhường nào. Những món ăn mà Guitar nấu có hương vị như các món ăn mà mẹ tôi đã từng nấu trước khi bà ấy nhắm mắt xuôi tay.
Guitar là một người không thể thiếu đối với cuộc đời tôi...
Nhiều hơn... nhiều hơn mỗi ngày.
Được gặp người mà tôi muốn gặp mỗi ngày, khiến cho việc đến trường với tôi có ý nghĩa hơn. Tôi chỉ ngồi xuống và ngắm nhìn anh nhân viên đang làm thêm ở quán café. Chỉ cần ngắm nhìn khuôn mặt đang mỉm cười với người khác của anh cũng đủ hạnh phúc lắm rồi. Nhưng khi người đó quay lại và mỉm cười với tôi... tôi cảm thấy nụ cười đó đặc biệt hơn những người khác.
Đó là nụ cười chỉ dành riêng cho tôi... Điều đó khiến tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết.
"Hướng sang trái một chút." Tôi thở dài mệt mỏi trước khi làm theo hướng dẫn của thợ chụp ảnh. Nếu không phải vì đây là công việc mà người mang danh hiệu như tôi buộc phải làm, thì tôi đã đi tìm Guitar từ lâu rồi.
Cả cơ thể tôi đều ướt sũng và lạnh cóng. Tôi không biết phải làm sao, cả ảnh tĩnh và video đều không tốt.
"Để mai làm tiếp, mọi người có thể về nhà được rồi."
"Solo, anh đưa em về nha!"
Tôi đảo mắt nhìn sững vào đàn chị đang cố tình đổ nước vào người tôi, rồi chị ta quay mặt bỏ đi ngay lập tức. Tôi không biết các rắc rối này bắt nguồn từ đâu, có lẽ là từ lúc tôi mới vào đây. Tôi không thích những người quá thân mật và hay đụng chạm cơ thể người khác. Chị ta lại là người làm những việc mà tôi ghét. Tôi đã cố gắng né tránh chị ta rất nhiều lần, nhưng không thành công. Mỗi lần như vậy, may mà có đàn anh cứu cánh, đưa tôi đi.
Tôi không phải là một người đủ nhẫn nại. Nếu mọi việc vượt quá giới hạn, tôi sẽ không thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình. Vì biết rõ bản thân, nên lúc nào tôi cũng luôn cố gắng giữ bình tĩnh.
Không biết tôi sẽ chịu đựng cái lạnh này bao lâu nữa...
Nhưng thành thật mà nói, tôi cảm thấy biết ơn một chút. Thường thì trong cái rủi nó ló ra cái may.
Guitar lo lắng, chấp nhận ngủ cùng tôi... còn được nhìn thấy Guitar đỏ mặt nữa cơ!
Bởi vì anh lúc nào cũng mỉm cười nên khó mà đoán được cảm xúc của anh là gì. Ngay cả khi tức giận hay rầy la, anh vẫn trông... cực kỳ dễ thương.
Nhưng lần này, Guitar đỏ mặt rõ ràng đến mức tôi muốn ghẹo một chút.
"... Đỏ mặt kìa!"
Anh đẩy nhẹ đầu của tôi...
Sau khi kể chuyện về các tiền bối, Guitar – người luôn mỉm cười lại thể hiện sự thất vọng ra mặt, rồi sau đó anh không cười nữa.
"Muốn được ở cạnh anh, mà không cần đi đâu cả.
Bất kể sẽ làm gì, chỉ cần được làm điều đó cùng nhau.
Từng hơi thở, cả thời gian của em..."
Bởi vì tôi không biết phải nói gì, nên tôi hát bài hát này để thay lời muốn nói với chàng trai đang cười ấy và mấp máy đôi môi nói đôi lời với chàng trai đang cười trong nhăn nhó ấy.
"Nụ cười."
Guitar cười tươi đến nỗi đôi mắt gần như híp lại. Tôi khẽ cười, rồi nhìn anh âu yếm để anh biết được cảm xúc của tôi.
Em muốn nó được dành trọn cho anh.
Muốn được bên anh mãi mãi!
Ngày hôm sau, Guitar đến studio và anh nổi giận thay tôi. Khi tên nhóc mồm mép*(nhóc hậu bối bênh vực Jam ở chap 8) kia sốc xỉa Guitar, tôi chỉ có thể ghim thật kỹ khuôn mặt của nó vào trong tâm trí của mình mà thôi, bởi vì Guitar đã trao cho cậu ta một cái lườm mắt cảnh cáo.
Nếu cậu ta không động chạm vào Guitar nữa thì tôi sẽ chịu cho qua lần này.
Trước giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt này của Guitar. Gương mặt anh vẫn mỉm cười, hoặc chỉ lặng thinh chứ chưa bao giờ thấy quát nạt hay nói năng thô lỗ, nhưng ánh mắt vẫn trông thật đáng sợ.
Guitar tức giận vì tôi...
Phỏng vấn với Guitar có cảm giác thật khác so với nhiều người. Khuôn mặt tươi cười của anh luôn mang đến cho tôi sự khích lệ, khiến cho tôi cảm thấy thoải mái, muốn làm mọi việc tốt hơn để anh nhanh chóng mời người khác vào phỏng vấn tiếp.
"Cuối cùng, em có muốn nói lời nào với người xem video không ?"
"Cảm ơn ạ!"
Cảm ơn anh đã tức giận thay em, và cảm ơn anh... vì đã bước vào cuộc đời em.
Trong khi đi bộ trở ra xe, tôi cảm thấy đau đầu đến mức tưởng chừng như sắp xỉu. Có lẽ vì tôi mới trở về từ nước ngoài, vẫn chưa quen với thời tiết ở Thái Lan. Và lúc nào tôi cũng bị ướt sũng nhiều giờ liền từ việc chụp ảnh, nên không có gì lạ khi tôi cảm thấy không khỏe. Nhưng mỗi khi tôi gần như gục ngã, luôn có một bàn tay ấm áp đỡ lấy tôi. Và rồi, tôi ngồi xuống băng ghế, dựa đầu vào người Guitar.
Cơ thể tôi vẫn chưa ổn định. Nhưng tôi nghĩ rằng được ở gần anh một chút thì... ốm đau cũng không hẳn là điều gì tệ cho lắm.
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng đám bạn đang trò chuyện cùng nhau, nhưng không nghe được gì nhiều, bởi vì lúc đó đầu tôi đau dữ dội. Nhưng đủ để nghe được tụi nó đang nói về hoạt động ở biển, nên tôi liền nhìn Guitar.
Đi cùng nhau đi, nếu anh không đi thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa...
Sau đó, tôi không thể nhớ thêm bất cứ điều gì. Thậm chí, tôi không thể nhớ nỗi làm thế nào mà tôi có thể về tới phòng của mình. Nhưng tôi cảm thấy khó chịu với hai thằng bạn ngồi lỳ không chịu rời đi kia hơn.
Tôi chỉ muốn ở bên cạnh mỗi Guitar mà thôi...
Guitar muốn tôi vào phòng ngủ, nhưng tôi không đi, bởi vì tôi muốn ở cạnh anh mọi lúc. Kể cả mấy đứa bạn của tôi...
"Em không muốn anh ở cùng tụi nó." Tôi không biết tụi nó có kể xấu gì về tôi với Guitar hay không, chỉ mong tụi nó mau chóng về nhà.
Tôi chẳng muốn ăn gì, chỉ muốn ngủ và ôm Guitar...
"So..." Giọng nói dịu dàng của Guitar khiến những thứ khác trở nên vô nghĩa. Ngay cả cái chăn mà tôi đang đắp cũng chẳng là gì cả: "Dạ."
Cuối cùng, tôi cũng cố ăn cháo và uống thuốc. Nhưng tôi vẫn bị Guitar mắng vì lỡ ném chìa khóa vào mặt Jedi.
Nó khiến tôi khó chịu trước... vì nó thích nhìn Guitar.
Ngay cả khi biết bản thân không khỏe, nhưng tôi vẫn muốn ôm Guitar. Cuối cùng, tôi không thể kìm chế được ham muốn đó, nên đã lao vào ôm anh.
"Nếu anh bệnh, em sẽ chăm cho."
Sáng hôm sau, Guitar vẫn chăm sóc tôi. Trước giờ, tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy vì bị bệnh cả.
"Em phải chăm sóc cho bản thân mình đấy nhé! Ngay cả anh đây này, dù có làm việc mệt nhọc đến đâu thì anh cũng không bao giờ bỏ mặc bản thân mình. Thế nên chúng ta phải biết yêu quý bản thân, em hiểu anh nói chứ?"
Tôi mỉm cười. Trái tim tôi dường như đang rung động vì những lời nói đó của anh. Những lời mà trước giờ chưa ai từng nói với tôi.
"Guitar à, có lẽ anh là người đầu tiên nói với em những điều này."
"Vậy chúng ta hãy tuân thủ theo lời anh nói đi. Chăm sóc bản thân thật tốt nè, không làm việc quá sức nè. Ban ngày có thể luyện tập, nhưng nhất định phải ăn cơm nè. Phải dành thời gian đi ngủ vào ban đêm, không luyện tập nhiều đến mức không có thời gian ngủ nè..."
Anh đã nói với em những lời đó không biết bao nhiêu lần rồi... Guitar dễ thương quá đi mất!
Tối đến, Guitar nghe điện thoại, và dường như anh muốn về phòng. Tôi không biết phải làm sao, bởi vì tôi không muốn anh về ký túc một chút nào cả.
"Guitar à... anh ở lại đi mà! Sáng sớm ngày mai, em sẽ đưa anh về." Tôi nói với ánh mắt nài nỉ, mong là sẽ khiến anh mềm lòng... Nhưng lần này, Guitar không bị xiêu lòng, càng không nhìn vào ánh mắt của tôi.
"Không..."
"Đi mà!"
"..."
Dễ thương....
Guitar kể chuyện của chính mình cho tôi nghe. Khuôn mặt anh luôn mỉm cười, giọng điệu đầy vẻ hạnh phúc và tự hào về người mẹ của anh. Nhưng tôi có thể nhìn ra nỗi buồn trong đôi mắt ấy.
"Một ngày nào đó chúng ta sẽ đi cùng nhau..."
"Đi?"
"Đi gặp mẹ Guitar."
"Tại sao So muốn đi gặp mẹ anh?"
"Em muốn gặp bà ấy..."
Tôi đặt tay lên gò má trong veo của anh, còn anh thì nghiêng đầu tựa vào hõm vai tôi rồi nhắm mắt lại. Guitar đã không nhận ra rằng trong khoảnh khoắc ấy, giọt nước mắt đã lăn dài trên gò má của anh.
"Em muốn biết bà ấy là người như thế nào..."
Anh đưa tay lau nước mắt đã ngừng chảy xuống đôi môi mỏng manh. Guitar mở mắt ra, và nhìn tôi với ánh mắt đầy nét dịu dàng... và đôi mắt đó đã nói lên cảm xúc của anh.
"... lại có thể khiến cho Guitar trở thành người dịu dàng như vậy?"
Trán và mũi của chúng tôi chạm vào nhau, trước khi tôi tự ấn môi mình vào phía bên kia của ngón tay, rồi đặt ngón tay đó lên môi của anh.
Mặc dù, tôi không thể truyền tải được hết cảm xúc của mình đến anh, bởi vì tôi không có quyền làm điều đó.
Nhưng ở hiện tại, tôi biết như vậy là đủ rồi...
"Em sẽ ở bên cạnh anh... và sẽ không bao giờ để mất anh đâu."
🌼 🌼 🌼 End special chap 02🌼 🌼 🌼
Nếu mọi người đọc tới đâu check thấy sai lỗi chính tả gì đó thì cứ nhiệt tình nói Niệm biết để chỉnh sửa lại nhen, chứ nhiều khi Niệm edit nhiều quá nên mắt mờ nhìn không thấy nà... 😚 😚 😚
Chúc cả nhà cuối tuần ngủ khoẻ, chơi vui nhé!
Và tuần mới thiệt nhiều niềm vui, mọi chuyện thiệt suôn sẻ nà...😘 😘 😘
Chút thính nhẹ cho khoảng 30-45 ngày sau nhé: