webnovel

Sinh vật vô lý nhất vũ trụ

Ma Kim nhìn xuống bộ dạng hứng tình của Hồ Mẫn, không thoát khỏi những suy nghĩ táo bạo: "Nhìn kĩ lại thì ả ma nữ này cũng hấp dẫn đấy chứ, trên đời còn có đồi núi hùng vĩ đến thế sao, còn đường cong phía dưới, ta không thể ngừng tưởng tượng cảnh mình đập đầu vào đó tự sát. Chắc là do nhiều tuổi nhỉ? À không, nhìn lại mẹ Ly thì dáng người nhỏ bé, Nguyệt tỷ lại cân đối hơn, như vậy vấn đề không thể nằm ở tuổi tác. Mà ả ta đang bị mị lực phản phệ, ta có nên thừa cơ hội này học công pháp của ả không. Đây là một ý không tồi nha!"

"Nhanh đi cứu Tử Nguyệt đi, ở đây rề rà cái gì vậy chủ nhân của em?" Giọng nói thần bí hối thúc

"Quay lại nhanh vậy kìa?" Ma Kim đắc ý trêu chọc, thì ra hắn thử suy nghĩ lung tung để xem liệu nô lệ có phản ứng.

"Thế có muốn cứu Tử Nguyệt không?" Giọng nói thần bí trở nên nghiêm túc.

"Đợi thêm một tí có sao không nhỉ? Khi nãy tỷ ấy nằm đó trông vẻ mặt khá là thoả mãn. Có lẽ chúng ta không nên làm phiền tỷ ấy."

"Dính phải Mị Mộng tâm kỹ, nếu ở lâu trong mộng cảnh dễ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, tinh thần điên đảo, đa số là thế, anh nhìn thử đám người ở tầng hai xem, hoặc ngay trong tầng ba có cả đám phế nhân quằn quại kìa."

"Ừm, ngươi nói đúng, giải trừ xong Nguyệt tỷ rồi quay lại đây cũng chưa muộn."

"Em bó tay với anh luôn á!"

Ma Kim chỉ vờ trêu chọc một tí chứ thật ra hắn đang gấp rút chạy lại chỗ của Tử Nguyệt. Cô nương ấy vẫn đang nằm lăn qua lăn lại, cơ thể run lẩy bẩy, tay và chân vô thức chà sát vào bất cứ thứ gì. Hắn không biết phải làm cách nào, đành cầu xin sự giúp đỡ của nô lệ thần bí:

- Này, làm sao kêu tỷ ấy dậy đây?

"Để xem nào, dâm khí của chủ nhân có thể giúp cô ấy."

"Thế thì còn không máu kích hoạt đi?"

"Nhưng anh chỉ giải được cho bản thân, nếu muốn tác động lên người khác thì hãy hòa làm một đi. Tức là ấy ấy đó!"

"Thật à?"

"Hừm, cũng tính là thật."

"Ngươi với con ả ở trên khác gì nhau vậy? Coi ta là dụng cụ phát dục à?"

"Chịu anh đấy, thôi chỉ cần hai người chạm da thịt chạm nhau là được."

"Nhưng mà..."

"Ngại cái gì thế không biết, ở trên còn định xơi con hạ đẳng kìa, còn cô nương xinh đẹp, trong trắng thế này chủ nhân lại chê."

"Không phải là chê, nhưng mà..."

"Nhanh lên, bề mặt tiếp xúc càng lớn, hiệu lực càng mạnh, đặc biệt đối với nữ nhân đã được anh giao hợp, em sẽ tự động chia sẻ năng lực này bất kể khoảng cách. Nghe hấp dẫn chưa?"

Thế là Ma Kim trút bỏ phía trên, xoay người tựa lưng hai người vào nhau. Dâm khí trong người hắn lại lần nữa bộc phát. Tử Nguyệt từ từ mở mắt, dường như vẫn chưa định hình lại mà vẫn lẳng lơ nói:

- Này, đệ đệ làm gì thế, chúng ta tiếp tục thôi nào.

Nàng xoay người, ép chặt bầu ngực vào lưng hắn, còn liên tục lắc lư tạo ma sát, nũng nịu:

- Nhanh lên nào đệ đệ ngốc!

Hắn cố kiềm chế lại và nói:

- Nguyệt tỷ, là đệ đây, tỷ đã được giải trừ khỏi mộng cảnh rồi.... Nhưng nếu tỷ muốn tiếp tục thì...

Tử Nguyệt nghe thế, liền nhận thức được bản thân đã quay về thực tại, bèn hoảng hốt, vội vớ lấy đại bộ y phục rồi đứng dậy che vùng nhạy cảm, hét lớn:

- Tên biến thái nhà ngươi tới đây làm gì, ngươi đã làm gì ta?

Ma Kim có chút ngơ ngác:

- Hể?

Kế đó liền lập tức giải trình:

- Câu đó không phải đệ hỏi tỷ mới đúng à, đệ tìm tỉ cả nửa ngày trời, để giải cứu tỉ, đệ thậm chí mém bị dâm nữ cưỡng hiếp đây này.

Tử Nguyệt lùi lại, hét:

- Ngươi nói ai là dâm nữ...

Hắn bình thản, cố nhớ lại:

- Hừm... hình như ả ta tự xưng là Hồ Mẫn.

Tử Nguyệt đỏ mặt, tiếp tục hét:

- Ngươi quay sang hướng khác! Ta mặc y phục, dám nhìn lén, ta thiến ngươi.

Ma Kim bèn nhỏ nhẹ nói:

- Giờ đệ mà quay sang hướng khác thì thành ra nhìn thấy tỷ đấy. À mà muốn mặc thì cũng đừng mặc y phục của đệ.

Tử Nguyệt nhìn lại bộ y phục đang cầm trên tay, phát hiện lấy nhầm, liền ném vào người hắn, rồi nhanh chóng cầm bộ y phục của mình dưới giường lên.

Hai người mặc đồ xong xuôi, không nói thêm gì liền đi lên trên.

.

Ly Ly thấy hai người đi ra, điệu bộ ngại ngùng, quần áo xộc xệch liền nghi ngờ:

- Hai đứa đã xảy ra chuyện gì dưới đó thế?

Tử Nguyệt và Ma Kim đồng thanh:

- Không có gì!!!

Ly Ly nhíu mắt lại khiến hai hậu bối khá lo lắng, nhưng ngay sau đó nàng vui vẻ cười nói:

- Thế thì tốt rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.

Trên đường về, Ma Kim thuật lại vài chuyện đã xảy ra:

- Trong khu đó có một ma nhân tu luyện tới lục giai hậu kỳ. Dâm khí tỏa ra ở tầng hai đa số là do ả ta tạo nên. Ả tự xưng là Hồ Mẫn, sủng hạnh của Đồ Cốt Thiên. Mẹ có biết gì về ả ta không?

- Mẹ không rõ, ngày xưa có nghe nói Hồ Mẫn là người tình của thúc thúc, hai người họ quen nhau trước cả cha mẹ của ta, ngày mà Đồ Cốt Thiên bị đày xuống vực sâu, cô ta nổi điên, quyết nhảy xuống đó tự vẫn. Không ngờ giờ lại trở thành chủ nhân của khu luyện dục.

Ma Kim hỏi Tử Nguyệt:

- Tỷ tỷ ở đây lâu hơn mẹ ta, chẳng nhẽ không biết ả ta nguy hiểm thế nào à mà vô đấy? Hay ả ta dám cưỡng ép tỷ, tỷ cứ nói, đệ sẽ đòi lại công bằng cho tỷ.

- Công bằng cái khỉ gì cơ chứ, chuyện đã qua rồi ta không muốn nhắc lại.

Ma Kim trêu chọc:

- Nãy giờ ta cố hỏi tỷ mà tỷ chẳng chịu trả lời, lại còn trách móc, phải chi lúc nào tỷ cũng trong mộng cảnh, vừa dịu dàng vừa ngọt ngào giống mẹ vậy.

Nhận thức được vừa nói điều gì đó không đúng, Ma Kim tự nhủ: "Hôm nay mệt quá, chắc họ chẳng có tâm trạng lựa vũ khí, đành đợi tới mai vậy."

Hai mỹ nhân cũng chẳng thốt thêm lời nào cứ thế mà ra về.

.

Ngày mai, Ma Kim dẫn hai người họ đi đến mật thất của Đồ Cốt Thiên. Hắn say xưa kể về những gì đã khám phá ở đây và muốn cùng họ tiếp tục tìm kiếm:

- Trước khi đi vào sâu trong đấy, hai người chọn vũ khí đã.

Ly Ly hỏi:

- Vũ khí gì cơ?

Hắn mở cánh cửa, bên trong hiện ra đầy ắp thần binh bảo khí. Hắn dõng dạc nói:

- Thoải mái lựa chọn đi, lựa hết cũng được.

Tử Nguyệt thất vọng nói:

- Nhưng mà tỷ không thể học công pháp, dùng vũ khí thì có ích gì.

Hắn lại cảm thấy khó hiểu:

- Không có công pháp thì phải càng cần vũ khí phòng thân chứ, nhưng mà ta đã hứa rồi, nhất định sẽ giúp tỷ phục hồi mạch bị mất, lúc đấy tha hồ mà học.

Ly Ly cũng giở giọng làm nũng:

- Mẹ bẩm sinh yếu đuối, không phù hợp với chuyện chém giết lắm.

Ma Kim tặc lưỡi rồi nhiệt tình khuyên nhủ:

- Bẩm sinh yếu đuối nhưng mà hiện tại đã là tứ giai sơ kì rồi đấy, nếu so với đệ nhất thiên tài ngang lứa, mẹ hiện tại chỉ thua chúng nó một bậc thôi, năm sau con sẽ giúp mẹ san bằng khoảng cách nên bỏ ngay cái vẻ tự ti đó đi. Còn việc chém giết, có ai ép mẹ đâu, chỉ là vũ khí phòng thân, coi như mẹ cầm dự phòng cho con đi.

Thế là hai nàng tập trung tìm kiếm và chọn lựa món đồ ưng ý. Nửa canh giờ cứ thế trôi qua...

"Này, nô lệ, có gợi ý gì không? Chứ ta sắp không chịu nổi nữa rồi!" Hắn thử chủ động giao tiếp với giọng nói thần bí.

"Thế thì chủ nhân đừng kiềm chế nữa, quất họ thật mạnh cho em." Giọng nói thần bí cũng mau chóng phản hồi lại

"Cái con dở hơi này nghĩ đi đâu vậy, ta đang nóng lòng khám phá mật thất. Mau giúp ta chọn cho họ vũ khí phù hợp với." Ma Kim nhăn mặt bực bội.

"Hừ, tưởng được xem phim hay, thôi để em chọn cho, đợi xíu." Giọng thần bí đáp.

Những câu thoại đại loại như "Xem tỷ cầm cái này đẹp không?", "Nhìn có xấu lắm không?", "Hở hang quá đi!", "Như vậy thì kín quá rồi!", "Cây rìu này nặng quá!", "Không có mấy cây trượng màu trắng nhỉ?", "Cái đó dành cho nam nhân mà!".... cứ lảng vảng xung quanh khiến Ma Kim chỉ có thể thở dài.

"Con nô lệ đâu rồi??" Ma Kim hối thúc trong đầu.

"Dạ em đây, em chọn xong rồi. Ly Ly thì lấy cây lưỡi hái đen ngòm kia, Tử Nguyệt thì dùng cây dao bé tí kia."

"Cảm ơn nhiều lắm."

"Ơ không hỏi lý do à?"

"Truyền thẳng vào tiềm thức ta, tí ta trả lời cho hai người kia một thể cho gọn."

"Hứ. Bộ không thích nghe giọng em à?"

Bỗng trong đầu Ma Kim như được thông ra một đống kiến thức vô cùng trực quan về hai món vũ khi kia, hắn ngạo nghễ bước tới vỗ mông hai mỹ nhân khiến họ giật cả mình. Hắn vừa nói vừa chỉ tay:

- Đây, khỏi phải chọn lựa nữa. Mẹ, món đó! Tỷ, món đó!

Ly Ly cầm cây lưỡi hái có vẻ khổ sở, nàng than vãn:

- Món này không được đâu, nặng lắm. Còn dài hơn chiều cao của mẹ.

Ma Kim theo lời của nô lệ mà truyền đạt lại:

- Vận ma lực mà nhấc nó theo quanh mình. Đây là lưỡi hái tử thần, có thể hấp thụ linh hồn xung quanh, biến chúng thành nô lệ, mặc cho chủ sở hữu sai khiến, nếu như luyện hồn tới mức cực hạn, có thể khiến nó hình thành hồn khí, tạo ra một linh hồn mạnh mẽ, có thể trợ giúp chủ nhân điều khiển u hồn đã thu thập. Đối với người ngại động tay động chân như Ly Ly đây, thì nó là món phù hợp nhất rồi, sau này anh còn có thể mượn nó làm vũ khí kích hoạt kỹ năng đặc biệt.

Nàng nghe không hiểu lắm, nhưng nghe cách xưng hô "anh - Ly Ly" khiến nàng ngượng ngùng, chẳng cần hỏi thêm mà gật đầu vui vẻ đồng ý. Tử Nguyệt lại lần nữa nhìn bọn họ với con mắt ghen tị.

"Hình như nãy ta bị liệu thì phải..." Ma Kim nghĩ thầm.

Chưa kịp đính chính thì Tử Nguyệt đã lên tiếng:

- Vậy còn tỷ thì sao, cây dao nhỏ xíu này có tác dụng gì.

Ma Kim ngẩng mặt đắc ý nói:

- Đừng vì nó nhỏ mà coi thường, đây là Trích Huyết chủy, tương truyền rằng đây là cây dao chuyên dùng để lấy máu một nữ tử thần độc ác, xinh đẹp, duyên dáng, đáng yêu nhất trên đời. Nó có thể hấp thụ máu để gia tăng sức công kích, đặc biệt, đối với máu xử nữ đồng trinh, nó có hiệu quả gấp một trăm lần. Mang nó theo người, có thể giúp cho tỷ tỷ tăng cường khả năng điều khiển huyết dịch lên mức độ tuyệt đối, thậm chí có khả năng chuyển đổi nó thành dạng khí, lỏng, rắn tùy ý, ngoài ra còn khuếch đại năng lượng. Đặc biệt hơn nữa, khi dùng để chế biến thịt, nó có thể tiệt trùng, tăng hương vị. Như vậy Nguyệt tỷ ưng ý rồi chứ?

Tử Nguyệt, quay đầu sang một bên, làm ra vẻ mặt miễn cưỡng:

- Đệ đệ có lòng, tỷ đây không nỡ từ chối!

Còn trong dạ thì như muốn bay lên thiên đường: "Ôi, trên đời còn có vũ khí ảo diệu vậy sao, đây có phải là mơ không, giấc mơ còn tuyệt vời hơn hôm qua nữa, bỏ qua đoạn dư thừa ở trên mà xuống đoạn dưới, thuộc tính bá đạo ấy... sau tất cả thì ta cũng được cảm nhận thế nào là gian lận rồi! Aaaa, tiểu đệ, ta nguyện dâng thể xác và tâm hồn này cho đệ á!!!"

Ma Kim lại khó hiểu, tự hỏi với lòng: "Tỉ ấy nhìn có vẻ không thích lắm nhỉ?"

"Con nhỏ này lậm NMN (nghiện mà ngại, thuật ngữ) lắm rồi!" Giọng nói thần bí đáp

"Hả?" Kim bối rối hỏi lại.

"Không gì đâu, anh đừng bận tâm."

"Cứ thế thôi, chọc ta tức chết! Người không tính chọn cho ta một loại vũ khí à?"

"Hông cần đâu, mai mốt có xài thì xài chung đám nữ nhân của anh. Chứ tu vi nhị giai đến món yếu nhất trong đó còn chả thể dùng được."

Ma Kim cố vớt vát một chút thể diện:

"Ò, nhưng hình như còn vài bộ giáp kìa."

"Mấy món đó toàn là đồ hạ đẳng. Đi vào trong còn vài thứ hay ho hơn."

"Sao việc này ngươi cũng biết."

"Hông nói!!!"

Thế là ba người bọn họ tiếp tục hành trình khám phá mật đạo.

Nächstes Kapitel