Lani không nhận lỗi của mình về vụ ẩu đả trên lớp sáng nay. Cô bé không sai khi đánh lại hai đứa nhóc bắt nạt cô lúc cô mới bước vào lớp.
Cô chỉ đạp vào bụng thằng Oscar khi nó nghe lời nhóc Miller đi giật lấy cặp của mình. Và tặng thằng đầu sỏ một cú đập vào đầu bằng ghế gấp.
Ngồi trên lớp với cô giáo chủ nhiệm có khuôn mặt khó ưa nhất mà Lani từng gặp, cô khoanh tay trước ngực, đôi mắt kiểu lờ đờ không rõ là đang nhắm hay mở.
"Và cô sẽ nói gì với ba con?" Lani hỏi cô chủ nhiệm Susan, mặt cô chủ nhiệm đỏ bừng.
"Nói về việc em đánh hai đứa kia, vụ này em khó thoát lắm Lani Schreiber ạ!" Susan nói, giọng cô hạ xuống tới mức nghe rất mắc cười, cứng đơ.
Lani khẽ hất bên tóc trái của mình, việc cô chỉ làm khi không bận tâm đến thứ gì. Cô khiến cho Susan như sắp bùng nổ khi cô không tỏ ra một vẻ gì là nhận lỗi.
Vài phút sau, ba của Lani tới. Anh trong bộ trench coat dài và đeo găng tay đen, bộ râu ngắn màu nâu ngả cam trùng với màu tóc xuăn ngắn. Quần kẻ sọc và giày Oxford không mấy hợp với trench coat.
Anh vào lớp, lỡ vấp chân vào một chiếc bàn tạo ra một tiếng động lớn. Susan nhìn anh, giữ một vẻ mặt nghiêm túc và hơi nhíu mày.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi đến muộn!" Anh vừa nói vừa ngồi xuống ghế cạnh Lani.
Susan thở dài, nói:
"Anh biết đấy, Marty ạ, Lani lại đánh bạn học, lần này là hai đứa!"
"Ồ con chỉ tự vệ thôi ba à!" Lani lên tiếng, Marty khẽ sụyt, nói:
"Vậy hai đứa ấy có sao không?"
"Cả hai đều phải vào phòng y tế, nhưng cũng không nặng lắm!" Susan nói, mày cô đã giãn ra, nói tiếp:
"Không cần bồi thường, không cần thuốc thang, chỉ cần Lani không đánh một ai nữa, anh biết đấy, cô bé rất khoẻ!"
Lani khẽ nhếch mép cười, cô trở lại một vẻ bình thường ngay lập tức. Marty mím môi, nói:
"Cảm ơn, tôi hứa là sẽ không có thêm vụ gây gổ nào do con bé gây ra đâu!"
Susan gật đầu, cô nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, cô không thích việc phải nói chuyện với phụ huynh học sinh chút nào. Việc đó khiến cô căng thẳng và một lần nữa da mặt cô lại đỏ bừng.
Trên đường về nhà, Lani không nói một lời nào. Cô đang rất sẵn lòng nhận những hình phạt từ ba hoặc mẹ đưa ra. Ít nhất cô cũng đã cho hai đứa chuyên bắt nạt kia một vố đau, cô nhủ thầm rằng sẽ nặng tay hơn nữa nếu chúng còn dám trêu chọc cô. Cô sẽ ném rách trán chúng bằng cục lau bảng, điều đó có vẻ quá nhẹ, cô sẽ đấm cho chúng oẹ hết ra những gì có trong dạ dày của chúng và bắt chúng nuốt phấn nếu cô muốn.
Marty cũng không nói gì, anh và Lani về đến nhà, xem vợ mình có nhà không.
Không, vợ anh đã đi vắng. Marty liền vỗ tay hoan hô Lani, anh vui vẻ nói:
"Đỉnh quá Lainey ạ, con đã đánh chúng như nào vậy?"
Lani thôi khoanh tay trước ngực, cô bắt đầu hào hứng, cô làm động tác đá đấm chuyên nghiệp, vừa làm cô vừa nói:
"Đối với thằng gầy nhom như Oscar, con chỉ cần đá nó, và..."
Cô làm lại động tác cầm ghế lên đập vào không trung, sau đó ngồi xuống sofa. Marty cũng ngồi xuống, anh cười một cách tự hào, nói:
"Tuyệt lắm, nhưng con không được làm thế đâu!"
Lani hơi xuống sắc mặt, cô ngồi thẳng lưng, nói:
"Vậy con nên đối phó thế nào với lũ bắt nạt?"
Marty nhìn ra cửa ra vào để chắc chắn vợ mình chưa về, anh nói nhỏ với Lani:
"Lainey, con chỉ nên làm chúng nó đau thôi, chứ đừng để chúng vào viện hay phòng y tế, không ổn đâu?"
Giọng anh trở lại bình thường, nói tiếp:
"Thấy những đối thủ của ba không, không ai phải vào viện cả!"
Lani nhíu mày, cô gật đầu và Marty cũng gật đầu theo.
Cửa ra vào mở ra, Bethany bước vào với dáng vẻ vội vã, cầm trên tay hai chiếc túi giấy đựng đồ từ siêu thị. Cô khoá cửa lại rồi vào bếp, không ngó ngàng gì tới anh chồng đang khó hiểu và đứa con đang nhún vai thắc mắc.
Một lúc sau, Bethany trở ra phòng khách, cô bực bội nhìn Marty, nói:
"Chà, Oscar và Miller, phụ huynh hai đứa nó sẽ không bận tâm gì đâu nhỉ!"
Marty hơi phồng má, anh nhấc mày nhìn Bethany, cô nói tiếp với giọng hơi khàn:
"Một đứa rách tai, một đứa bị trào ngược, anh tính sao nhỉ?"
Marty thở dài, Lani nhìn là biết ba cô đang diễn, cô khẽ phì cười. Bethany thả hai tay xuống, cô nói:
"Con cười cái gì hả Lani, con đánh chúng..."
Bethany bỗng cười lớn, cô vỗ tay rồi thả người ngồi xuống cạnh Marty, nói:
"Mẹ chỉ nói mức độ tổn thất cho con nghe thôi Lainey ạ, mẹ không thích một đứa trẻ không biết đánh trả khi bị bắt nạt!"
Marty vỗ tay cho Lani, cô bé mỉm cười và trở về phòng mình. Cô đi khi ba mẹ cô còn đang bận diễn tả lại những động tác đánh của cô, và nói rằng cô sẽ trở thành một võ sĩ giỏi nếu theo con đường boxing.
Ngồi trên giường, Lani lật ngược balo lại khiến cho các thứ đồ trong balo rơi xuống nệm. Vài chiếc bút lăn và rơi xuống thảm trải sàn, laptop của cô thì chông chênh bên mép giường sắp rơi xuống.
Lani mở laptop lên, cô thở dài khi thấy những tin nhắn không mấy lịch sự từ người lạ gửi đến qua một phần mềm kết nối với người lạ. Việc này cô đã quá quen, nên chẳng thèm xem hết và xoá đi.
Nhưng đến mục tin nhắn cuối cùng, một dòng chữ trong chế độ xem trước hiện lên: "Lani Schreiber, tôi là Norrell, tôi tới để..."
Nó khiến cô phải mở ra xem ngay. Bên trong khung nhắn là một hàng dài tin nhắn từ tài khoản không tên, có vẻ là Norrell như người này nói. Cô vào xem thông tin, nhưng chẳng có gì để xem, màn hình trắng xoá, chỉ có khung của ảnh đại diện, nhưng nó cũng trắng nốt.
"Lani Schreiber, tôi là Norrell, tôi tới để tìm cô."
Lani bắt đầu đọc, cô chăm chú vào từng câu chữ.
"Tôi đến từ London, ôi công nghệ bây giờ hay thật đấy, Lani nhỉ. Tôi được đứa cháu chỉ cho mẹo này, và việc kết nối được qua một phương tiện toàn người lạ đến cô, không hề là tình cờ. Tôi thực sự đã tìm cô. Lani ạ, tôi có thể tiếp cận cô qua email, tôi đã học được đấy. Tôi còn có thể gặp cô trực tiếp, nếu cô đứng ngoài đường ngay bây giờ, tôi có thể thấy cô, cô cũng có thể thấy tôi, tôi đang tìm cô, Lani ạ!"
Tin nhắn kết thúc, Lani phì cười, cô nghĩ có thể cái người Norrell này đang cố theo dõi mình. Cô xoá tin của Norrell, nhưng tin nhắn không hề biến mất khi mấy lần cô nhấn vào nút xoá vĩnh viễn.
Gập laptop lại, cô quyết định mặc kệ.
///
Lani gõ bút xuống bàn, cô đang chờ đợi thời gian qua đi, cho hết tiết ba để cô có thể tới kịp buổi gặp gỡ vị đạo diễn người Mỹ trẻ tuổi Manny Pollard. Cô sẽ gặp anh ta để phỏng vấn cho bài luận nghệ thuật sắp tới của trường. Và vị đạo diễn này rất nghiêm khắc về thời gian, anh ta sẽ không thích cô đến trễ.
Lani đưa mắt nhìn ra cửa sổ, cô không nhận ra sự khác biệt ở dưới sân trường. Vẫn là bãi cỏ và con đường nhựa, nhưng có thêm một người đàn ông đứng ở cạnh một cái cây, nhìn lên ô cửa sổ lớp của Lani.
Ông ta cầm một cái ô gấp gọn, mặc áo đuôi tôm và mái tóc hơi bạc được vuốt gọn ra sau. Nhìn giống như bá tước London xưa. Lani bắt đầu thấy ông ta khi ông rút một điếu thuốc ra kẹp lên môi. Lấy trong túi một hộp diêm từ thời xưa, lấy lửa và châm vào đầu thuốc lá.
Khi ông ta có vẻ đã hút hết điếu thuốc, thì cũng là lúc chuông reo hết tiết.
Cả lớp Lani náo loạn, không một ai nghe theo lời dặn của cô Susan, Lani cũng chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng ồn ã. Cô nhìn ra cửa sổ, ông già vẫn đứng đó, lần này không nhìn lên cửa sổ, mà nhìn xuống lối đi hằng ngày Lani đều đi.
Cô đi đường vòng.
Xuống sân trường, Lani tìm ông già, cô muốn hỏi ông ta một số chuyện.
Nhưng cô không thấy ông ta, không còn đứng ở chỗ vừa nãy cô thấy.
Cho qua, cô chạy nhanh tới tiệm coffee Wisteria, nơi hẹn gặp đạo diễn Manny. Cô chỉnh lại bề ngoài trước khi bước vào trong, cô nhủ trong đầu sẽ xin phép Manny cho cô ghi âm cuộc nói chuyện. Nghĩ lại, cô tự thấy mình lố bịch.
Manny chưa đến, và tiệm coffee không có khách. Không có khách theo nghĩa đen, bàn ghế vẫn xếp gọn ghẽ, riêng chỉ có một chiếc bàn đối diện cửa ra vào là có ghế ngồi được.
Một cô gái tóc vàng nhỏ nhắn ở quầy bar chào Lani, nói rằng Manny đã đặt lịch ở đây, lát nữa anh ấy sẽ đến.
Lani cảm ơn và ngồi vào bàn, cô gọi một ly coffee đen đắng và ngồi đợi.
"Luôn là Wisteria, cô gái ạ!"
Một giọng nói trầm, sâu vang lên từ ngoài cửa. Manny bước vào trong cùng bộ suit xám, cặp kính đỏ làm đôi mắt anh hiện mờ mờ thật bí ẩn. Anh gọi một ly coffee, sau đó mỉm cười bắt tay Lani.
"Và đây là con gái của võ sĩ hạng nặng Marty Schreiber sao, cái bắt tay của cô rất chắc chắn và mạnh mẽ!"
Manny nói với giọng đều đều, anh nhìn cô bằng ánh mắt rất gây ngượng. Lani nói:
"Cảm ơn, Manny. Tôi hơi run!"
"Run à?" Manny cười, "Cái run của cô rất có sức nặng!"
Lani không đáp, cô nhấp một ngụm coffee, Manny nói:
"Hôm nay tôi sẽ góp phần giúp cô thực hiện bài luận ở trường, đúng chứ?"
"Đúng!" Lani đáp, "Anh cho phép tôi ghi âm nhé!"
"Được chứ!"
Lani lấy điện thoại ra, cô bật ghi âm lên và đặt xuống bàn một cách thanh lịch, sau đó cô đưa tay về phía Manny, nói:
"Chúng ta bắt đầu nhé!"
Manny gật đầu và cười, Lani mở tờ giấy cô chuẩn bị ra, nói:
"Chủ đề hôm nay của chúng ta sẽ là về bộ phim mà anh đã thực hiện hai năm trước, hừm anh đã xử lý thế nào khi có những báo giật tít về ekip của anh vậy?"
Manny gõ ngón tay lên bàn, anh nhìn cô không mấy hào hứng. Anh nói:
"Cô có thấy câu hỏi vừa rồi có quá cứng nhắc không? Cô có thấy nó quá máy móc không?"
Lani im lặng, cô hơi nhìn ra phía ngoài, khẽ thốt lên ngạc nhiên khi thấy lại là ông già hồi ở sân trường.
Ông ta đang đứng ở cột điện và nhìn vào trong, điếu thuốc trên môi đã hút gần hết.
Manny nhìn ra ngoài cửa, anh nhíu mày nhìn Lani, nói khẽ với cô:
"Cô có quen lão kia không?"
Lani lắc đầu, cô ngồi lui vào trong để khuất tầm nhìn bên ngoài. Lani nhìn kỹ khuôn mặt của ông ta. Một khuôn mặt bầu bĩnh, trán cao với đường chân tóc lui ra sau một chút, mắt xanh, tròn và mũi nhọn. Nhìn tổng thể khá giống yêu tinh, Lani bỗng thấy tội lỗi khi so sánh ông ta với yêu tinh.
Manny nhìn ra sau mấy lần, anh nói:
"Không ổn đâu Lani ạ, hãy để tôi đưa cô về!"
Lani tắt ghi âm, cô cất giấy vào balo rồi đứng dậy, nói:
"Không cần đâu, tôi sẽ nói chuyện với ông ta!"
Manny kéo tay cô lại khi cô định đi, nói:
"Nếu ông ta có vũ khí thì sao?"
"Anh nghĩ tôi sợ à, còn lâu!"
Lani nói, cô hất tay Manny rồi đi ra cửa, anh cũng đứng dậy đi theo cô.
Lani bước thật nhanh tới ông già, ông ta vẫn rất bình thản, khuôn mặt không hề lộ một biểu cảm gì. Manny giữ khoảng cách với hai người, anh chỉ đứng ở ngưỡng cửa.
"Ông là ai, sao lại đi theo tôi?" Lani rít lên tức giận, ông ta nhẹ nhàng nói:
"Tôi là Norrell, rất vui được gặp cô, Lani Schreiber!"
Lani ngạc nhiên, cô lùi ra cạnh Manny, gõ ngón tay vào lưng mình ra hiệu nhờ anh giúp. Manny chạm vào tay cô rồi rút lại, anh đi tới trước cô, nói:
"Quý ông Norrell, cô bé Lani còn nhỏ, ông sẽ bị bắt nếu bám theo một cô bé đấy!"
Norrell cau mày, ông nhìn Manny, không quan tâm những lời anh nói khi nãy. Norrell giơ ngón tay trỏ lên, chỉ vào Manny. Ngay lập tức, Manny bị nhấc bổng lên không, Lani bịt miệng thốt lên. Norrell chỉ ngón sang bên trái, Manny liền bị hất ngã sang trái. Anh đứng dậy và loạng choạng, Lani buột miệng nói: "Chết tiệt!", cô chạy thật nhanh hướng về nhà mình.
Vừa chạy, cô vừa nhìn lại phía sau, không thấy Norrell đâu, cô giảm tốc chạy vào một lỗi rẽ. Chỉ còn vài trăm mét nữa thôi là tới khu nhà cô, Lani không chạy nữa mà đi bộ.
Cô dụi nhẹ mắt, cô không tin việc cô vừa thấy, thở phào, cô khẽ nói:
"Ôi chết thật, lão già vừa rồi là gì thế?"
Một giọng nói khẩu âm Anh Quốc của thời xưa vang lên đằng sau cô, khiến cô giật mình.
"Cô nên học cách ăn nói với người lớn tuổi, Lani ạ!"
Lani quay lại, cô lấy đà đấm Norrell nhưng lại bị bật ngã ra sau khi ông phẩy tay.
"Lani 'Lainey' Schreiber, con gái của đô vật người Nga Marty Schreiber!" Norrell bình thản nói.
Lani đứng dậy, cô phủi quần áo, nói:
"Lainey là tên đọc lái của Lani, nhưng chỉ có ba mẹ tôi được gọi tôi như thế thôi, sao ông dám hả?"
Norrell gật nhẹ đầu, ông đổi sang một giọng điệu hiện đại, khác hẳn với giọng cổ xưa khi nãy:
"Tôi đã nói rồi, tôi đang tới tìm cô, và tôi đã tìm được!"
Norrell rút một điếu thuốc ra, nói tiếp:
"Cô thấy tôi vừa làm gì chứ? Tôi làm được điều đó, cô cũng làm được, có khi còn hơn cả tôi nữa!"
Lani đưa ngón tay lên môi, nói:
"Ý ông là tôi dùng cocaine và trở nên khùng giống ông ấy hả?"
Norrell lần nữa giơ ngón tay chỉ về phía Lani, cô liền lơ lửng trên không. Lani vùng vẫy, cô luôn miệng chửi thề và yêu cầu Norrell hạ mình xuống.
Để Lani trong trạng thái lơ lửng như vậy, Norrell nói:
"Tôi không nhai lá cây coca như cô nói trong loại thuốc cocaine, và tôi không khùng, cô nên nghe tôi nói thay cho việc cố gắng tôn trọng tôi!"
Norrell hạ Lani xuống thật nhẹ, Lani đứng vững và nắm chặt gấu áo, hai tay gồng cứng lên nhịn cơn giận, cô nói:
"Thôi được rồi, tôi có hai mươi phút từ đây về nhà, ông có thể vừa nói vừa đi cùng tôi!"
Norrell đồng ý, ông châm điếu thuốc rồi hút một hơi ngắn, đi theo Lani, nói:
"Hai mươi phút là đủ, Lani ạ!"
Hút thêm một hơi rồi nhả khói, ông nói tiếp:
"Tôi tới từ London, như tôi đã nói và sẽ không nhắc lại nữa, tôi tìm cô để xin cô một sự trợ giúp. Và cũng nói cho cô biết rằng cô không đơn giản là người bình thường!"
Lani im lặng lắng nghe, điều này khiến Norrell có chút cảm giác được tôn trọng.
"Không chỉ cô, mà cả cha mẹ cô, tất cả đều không đơn thuần là người thường!"
Đến đây, Lani dừng lại, chỉ thêm một ngã rẽ nữa thôi là đến nhà cô, Norrell nói:
"Cô có... một cái gen lặn, một gen mà được săn tìm rất nhiều ở nơi của bọn tôi. Nó có ở cả ba và mẹ cô, Lani ạ, cô là một symhgast, lúc này sức mạnh cô có chưa bộc lộ thôi. Nó sẽ bộc lộ ở một thời điểm nào đó!"
Lani không mấy tin, cô chỉ nghe cho có chứ không hề tin lời ông ta nói.
"Gì mà symhgast?", Cô nghĩ. Lani không nói, cô tiếp tục đi thẳng về nhà mình, Norrell không đi theo. Ông nói:
"Lani, mọi việc vừa rồi những người ngoài đường đều thấy, nhưng sẽ chóng quên. Họ không thể nhớ lâu những điều họ thấy từ những symhgast khi các symhgast xoá một chút ký ức của họ!"
Lani nghe thấy, nhưng cô không quay lại, cô rẽ về chung cư, lên nhà như chưa có gì xảy ra.