webnovel

Chương 13: Phiền phức

Ký ức bị xáo trộn nhưng tất cả mọi thứ đều nguyên vẹn chỉ có cái tên đã bị thay đổi, y không thể nhớ ra cái tên Lâm Phàm của mình mà bây giờ chỉ còn là Sở Ma.

Y cũng thấy lạ kì nhưng bây giờ không có điều gì lý giải được tình trạng này, trái tim của Lý Uẩn vì sao lại như thế?? Nó đã ảnh hưởng gì đến Lâm Phàm nay là Sở Ma và rốt cuộc cái thân phận này có sự liên quan gỉ??

Tất cả đều đành chờ vào tương lai mà thôi, Sở Ma lập tức mặc lại áo quần và rời khỏi quán trọ, tức thì một đám đông đập vào mắt của y.

Y vốn tò mò nên liền lại gần và xem rốt cuộc là cái gì mà tụ tập nhiều như vậy, nhìn vào thì y thấy một chàng trai đang cầm bó hoa kèm một chiếc nhẫn, có lẽ là cầu hôn.

Ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế này cũng bày tỏ tình cảm, tên nam kia cũng thật là gan dạ nhưng người nữ kia thì có vẻ khuôn mặt không hài lòng mà đáp" Lưu tiên sinh, ta thật sự không có tình cảm với người, xin đừng làm khó ta nữa"

Có vẻ như không phải cầu hôn mà chỉ là một màn theo đuổi nhưng đã thất bại thôi, người nam kia vẻ mặt không cam lòng liền đứng dậy nói" Liễu Muội à, ta thật sự là tình cảm thật lòng, theo đuổi muội lâu như vậy, sao muội không đồng ý, ta gương mặt có, tiền tài có, địa vị có, muội còn muốn cái gì nữa"

Người nam kia quả thật là gương mặt anh tuấn và với bộ đồ trên người cùng cái đồng hồ vàng choé đó khẳng định rằng hắn không phải người đơn giản, là công tử của một gia tộc lớn không chừng.

Nhưng người nữ kia cũng không kém cạnh, sắc đẹp phải nói là " Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh" bộ quần áo cũng rất là sang trọng, bất quá cũng là một tiểu thư.

Loại chuyện này Sở Ma chẳng muốn quản, y trước giờ ghét phiền phức và bây giờ cũng thế liền quay người bước đi thì nữ nhi kia không biết điều lại nắm lấy tay Sở Hưu thản nhiên nói" Lưu tiên sinh đừng làm phiền ta nữa, ta đã có người ấy rồi"

Nữ nhi này có vẻ không biết nói gì mà thấy quá nhiều người, cô liền ngại quá rồi liền tìm cách tìm một nam nhân để giải nguy.

Mắt đảo qua đạo lại chỉ thấy Sở Ma là phù hợp nhất, dáng người cao to lại có nét lãng tử cũng như khuôn mặt khá anh tuấn, phù hợp với cô hơn là mấy lão trung niên bụng mỡ quanh đây.

Với dung mạo của cô thì kiểu gì nam nhân này cũng đồng ý dù kể cả không muốn liên quan, trước giờ sắc đẹp luôn là sự tự tin của cô nhưng điều đó nhanh chóng bị dập tắt khi Sở Ma hất tay cô ra rồi trừng mắt đe doạ" Cút hoặc chết".

Tay y đã mọc ra vuốt sắt kề vào cổ của nữ nhi kia khiến cố hoảng loạn và sợ hãi, cô không ngờ rằng có người dám kề dao vào cổ một nữ nhi xinh đẹp như cô.

Nam nhân kia thấy vậy liền định lao vào ngăn cản làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng sắc mặt hắn chợt ngưng lại và hoảng sợ khi thấy tấm thẻ vàng thợ săn của Sở Ma đeo trên cổ.

Thợ săn là nghề nghiệp khá hiếm trong giai đoạn này vì sự nguy hiểm và tàn khốc của nó, những ai làm thợ săn phải cực kỳ bản lĩnh và đương nhiên cũng có những ưu đãi nhất định.

Luận cấp vàng như Sở Ma thì sẽ được chính phủ chu cấp hàng tháng một số tiền nhất định đủ để sung túc đến cuối đời miễn là làm tốt công việc cũng như một ưu đãi khá nguy hiểm là cho phép giết người thường mà không bị quy vào trách nhiệm gì.

Sở dĩ như vậy vì thợ săn cấp vàng khá là hiếm bây giờ và thực lực của họ có thể săn dị thú có tên thì người bình thường chết trong tay họ cũng không khoả lấp công lao của họ.

Vậy nên việc lạm sát người vô tội đối với thợ săn cấp vàng là cho phép. Tên họ Lưu kia bất giác liền hoảng sợ và liền thảm hại cầu xin" Công tử à, muội muội của ta không biết quy củ nên mạo phạm đến ngài, xin tha cho đây một lần ạ"

Nữ nhi kia cũng thoáng bất ngờ vì tên họ Lưu này gia thế rất lớn, hắn trước đây ngông cuồng có tiếng, vậy mà bây giờ ngoan ngoãn như cún con vậy.

Sở Ma cũng chẳng thích phiền phức liền hất nữ nhi kia ra rồi quay người đi không quên kèm theo một câu cảnh báo" còn dám thì chết".

Đôi nam nữ kia hoảng sợ gật đầu lia lại, một lần vậy hắn đã sợ muốn són ra quần rồi, làm gì có lần thứ hai nữa chứ.

Một thanh âm vang lên chói tai" nè vị kia, đừng có cuồng ngọng phách lối thế, không được hù doạ người vô tội"

Sở Ma quay người lại chán nản, lại một phiền phức nữa tìm đến, thanh niên kia mặt mũi nhìn khá trẻ, thân mặc một bộ giáp hoàng kim vàng chói, tay cầm một cây kích với thân có khắc hình rồng cùng tấm thẻ vàng trên cổ.

Hắn là Tông Đại, con trai của gia chủ Tông Cương của gia tộc Tông gia cũng như là một trong thập đại gia tộc nhưng cũng là gia tộc xếp chót.

Nhưng vẫn là Thập đại gia tộc nên hắn sinh ra đã sống trong nhung lụa, dị thú hoành hành cũng không ảnh hưởng gì đến hắn nhưng hắn lại không muốn làm mãi một công tử kế thừa gia tộc, hắn hoài bão rất lớn.

Hắn xin phép cha mình vào ngành thợ săn để lập uy danh của bản thân, Tông Cương ban đầu không cho phép nhưng bị hắn thuyết phục đành cho qua.

Hắn trước giờ thực lực tuy là không mạnh lắm nhưng lại đến được cấp vàng một phần là do gia thế của hắn.

Vừa vào đã sắm cho hắn một bộ giáp hoàng kim chói loá, chất liệu bền chặt có thể chống lại số lượng lớn dị thú cũng như một cây kích hàng độc có thể tuỳ ý chém chết dị thú trung cấp.

Gia thế là vậy nhưng tính cách hắn không tồi, không cuồng vọng, rất nghĩa hiệp, thấy việc bất bình liền ra tay giúp đỡ, giờ Sở Ma ỷ thế thợ săn bắt nạt người vô tội, hắn không thể không cho qua, chỉ là hắn đã phạm sai lầm, một sai lầm cực lớn.

Sở Ma quay người lại thờ ơ nói" việc ta, cút" Tông Đại nghe thấy liền tức giận, hắn từ trước đến giờ chưa có ai ăn nói với hăn như vậy, sinh ra là công tử gia tộc lớn, ai ai cũng kính nể hắn, ra đời làm thợ săn, ai ai cũng ngưỡng mộ bây giờ lại bị một kẻ xa lạ mắng vào mặt.

" vị huynh đệ này đừng ngông cuồng nữa, làm thợ săn là để cứu giúp cho dân chúng, không phải để ngươi dựa uy thế mà làm bậy" Tông đại nói ra tự tin, hắn nói đây là hoàn toàn thật lòng vì trước giờ dùng dang thợ săn uy hiếp không phải chuyện hiếm.

Sở Ma bây giờ đã cảm thấy bực mình, hắn rút kiếm ra chỉa thẳng vào người Tông Đại đe doạ" Cút hoặc chết" Tông đại liền bất ngờ, hắn lần đầu gặp người như vậy, nói một hai câu đã muốn động thủ.

" Không thể dùng lý lẽ, vậy để ta giáo huấn lại ngươi" Tông Đại rút kích ra liền lao thẳng vào người Sở Ma một cách tuỳ ý.

Hắn trước giờ chỉ nhờ trang bị mạnh mới đến được cấp vàng nên kinh nghiệm hay thủ đoạn đều không có, Sở Ma thản nhiên né tránh dễ dàng khiến Tông Đại mất đà liền té xuống chổng mông lên cực kỳ mất tư cách.

Hắn vội vàng đứng dậy tức giận thấy Sở Ma dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, không cam lòng hắn điên cuồng cầm kích vung loạn xạ vào Sở Ma nhưng y tránh né dễ dàng và liền một kiếm chém đứt cánh tay cầm kích của Tông Đại.

Hắn hét lên thảm thiết, giáp của hắn làm từ chất liệu cực kỳ bền trước giờ dị thú gặp qua đều không tổn hại gì vậy mà bây giờ bị một kiếm tuỳ ý chém đứt.

Sở Ma không kịp cho hắn cầu xin gì liền lập tức một chém khiến đầu lìa thân. Mọi người xung quanh kinh hãi, trước giờ họ gặp qua thợ săn giao chiến không ít nhưng chưa bao giờ nhanh gọn và tàn độc thế này.

Dù cho tên kia chỉ nhờ trang bị đến cấp vàng nhưng cũng là thực lực trang bị của hắn, vậy mà bây giờ tuỳ ý bị xuyên thủng dễ dàng.

Sở Ma trừng mắt lại đám người đó, tất cả đều tán loạn bỏ chạy, không ai muốn làm nạn nhân tiếp theo nhưng Sở Ma cũng không rảnh mà giết họ.

Y thấy tên này trang bị cũng không tệ liền lục soát hắn coi có thứ gì cho mình không thì thất một cái hộp và một cái túi.

Cái túi kia là đựng tinh thạch cường hoá còn cái hộp kia mở ra thì y phát hiện đây là một hộp không gian, hộp không gian thời đại này đã sản xuất ra được, nó có thể chứa nhiều đồ vật nhưng không thay đổi trọng lượng nhưng cũng vì thế mà giá rất mắc, hoạ chăng người như Tông Đại mới sở hữu được thôi.

Sở Ma lấy cây kích bỏ vào hộp không gian rồi liền lấy xe ra lập tức rời đi tránh những phiền phức sắp đến và khi hắn rời đi, một nhóm người liền chạy đến, chúng là người của Tông Gia và có bao gồm Tông Cương ở đó.

Hắn nghe tin con mình có biến liền lập tức kéo người đến nhưng đã muộn, hắn đến Sở Ma đã cao chạy xa bay chỉ để lại đó một thi thể không nguyên vẹn.

Tông Cương điên cuồng trước thi thể con trai mình, hắn trước giờ coi Tông Đại như hi vọng duy nhất của mình để làm người thừa kế, bây giờ Tông Đại đã chết, nếu Tông Cương cũng chết đi vậy Tông Gia rơi khỏi thập đại gia tộc cũng chỉ là chuyện thời gian, hắn tức giận quay sang với đám gia nô của mình.

" Lập tức truy nã thằng chó chết kia, dù có lật tung cái địa bàn này cũng phải tìm ra hắn cho ta, không tìm được, người chết là các ngươi"

Nächstes Kapitel