webnovel

chương 7

Tôi ngồi đó, sắc mặt không được tốt lắm với một

chiếc đũa vẫn ngậm ở miệng. Chiếc còn lại tôi dùng

để tìm đồ ăn trong nồi. Chỉ một giây sau, một cốc

nước được đổ đầy chất lỏng màu hổ phách được đẩy

qua chỗ tôi. Chỉ mới kịp uống một ngụm, mà tôi đã

phải mở mồm ra mắng tên nào đã làm ra cốc nước

này.

" Con mẹ nó ! Cái này nặng quá ! Tốn hết cả rượu !"

Chắc chắn Dong là thằng làm ra cốc này. Tôi quay

qua mắng nó, nhưng nó vẫn tiếp tục ăn và chẳng

mảy may để ý đến ai hết.

" Đừng có kiệt sỉ đi ông. Có cả đống rượu ở đây. Còn

có cả bia với rượu Vodka thằng Khom mang đến

nữa. Tao còn sợ chúng mày không uống hết được ấy

chứ. Với cả, tao lười mang đống này về nhà lắm."

Được đấy. Vậy nhà ngươi dọn hết đống nôn mửa đi

nhé Dong. Tên bỉ ổi.

Tôi đành bỏ cuộc trước lí do của nó, và thấy tốt nhất

là nên tập trung vào nồi lẩu trước khi bỏ lỡ mất mấy

món ngon. Trông vô cùng ngồn ngộn luôn. Đây là

một nồi lẩu mà ai cũng muốn có. Nhiều thịt, ít rau.

Ban nãy, Om còn muốn bỏ thêm cả Pocky vào nữa vì

nó nói nó muốn ăn. Nghiêm túc đấy hả ông nội ?

May thay, Knott vì lo lắng cho cái bụng của mọi

người nên đã kịp thời ngăn nó lại. Chú đúng là một

người anh hùng, Knott ạ.

Lúc sau, mấy đứa còn lại cũng nhập cuộc. Từ thằng

ngồi chơi điện tử cho đến thằng chạy ra ngoài hút

thuốc. Vòng tròn quanh nồi lẩu ngày một lớn hơn so

với cái nồi lẩu bé tí ti, vì vậy chúng tôi đã phải đánh

nhau để dành được thức ăn. Nhưng việc đó cực kì

vui vẻ. Thật may mắn, trong tay tôi lại có một tên

Thư kí Hội học sinh vô cùng dị và khéo tay trong

mọi việc giúp mình. Khi tôi nói mình muốn ăn cái gì

là cậu ấy liền có thể tìm ra ngay thứ đó trong nồi lẩu

cho tôi. Sao lúc mình tìm thì lại không thấy nhỉ, tôi

tự nhủ. Có khi là phải có thứ phép thuật đen tối nào

đó mới làm nổi, ai mà thấu được ?

Chúng tôi cười đùa với nhau vô cùng ồn ào. Kể cả

Pun, người không thân lắm với lũ bạn của tôi, cũng

vứt hết phép lịch sự ra mà nói chuyện một cách thân

mật với đống bạn rượu mới quen này. Chắc câu nói

rượu có thể làm nên tình bạn trên khắp thế giới này

đúng thật. Tôi cười gần vỡ bụng khi nhìn cảnh Per

và Knott bị ép uống bằng được khi dám cả gan chơi

với các anh khối trên thế này. Khổ thân, chắc hai

đứa nó lăn quay ra chết mất. Per bình thường nhìn

đã xanh xao vàng vọt rồi, giờ trông mặt còn tái

xanh hơn. ( Nó say đến mức nào rồi nhỉ ? Jeez.) Còn

về phía Knott, mặt nó thì càng ngày càng đỏ. Ồ dia,

hai thằng này hôm nay đừng hòng sống sót thoát

khỏi đây. Hahaha.

Trong khi mọi người vui vẻ, Pun vẫn không ngừng

gắp đậu cá vào bát cho tôi. Nhiều đến nỗi tôi phải

bảo cậu ấy chầm chậm lại.

" Nè, vậy là đủ rồi. Cậu gắp nhiều thế này chắc tôi đi

ị ra cục hình vuông mất." Lí do hợp lí thế rồi còn gì,

phải không ?! Pun cười, rồi tập trung ăn chỗ thức ăn

trong bát mình. Đúng rồi đấy. Cậu đã dành quá

nhiều thời gian gắp đồ ăn cho tôi rồi.

" Nhưng mà, ai lại dám đuổi cổ cậu ra khỏi nhà

hả ?" Tôi không thể không hỏi vì rất tò mò. Tự cho

rằng đây là thời gian thích hợp vì mọi người đang

chú ý sang chỗ khác r��i. Tôi đã nghĩ rằng Pun thực

sự đã cãi nhau với người nào đó trong nhà, và xấu

hổ nên lúc nãy mới không nói ra.

Thế nhưng, cậu ấy chỉ nhìn tôi cười, trước khi tiếp

tục ăn, trông mặt thoải mái vô cùng. " Hôm qua

Pang nhìn thấy cậu ở cùng với Yuri." Oh, shittttttt.

" Bỏ bà ! Giờ sao ? Con bé nó biết rồi à ?"

" Biết cái gì ?" Pun nhướn mày và hỏi tôi như thể

cậu ấy đã quên mất việc mà hai đứa đã nói với

Pang.

Tôi khó khăn tìm từ diễn đạt. " Biết là không hề có gì

giữa cậu và.... tôi." Nói vậy nghe thật kì cục. Pun

nhìn chằm chằm tôi làm mọi thứ lại thêm tệ hại. Mắt

cậu ấy hấp háy, như đang muốn trêu đùa.

" Ô ? Không có gì thật sao ?" Rồi đấy. Mình biết mà.

Tôi bối rối. " Chết tiệt, đừng có trêu tôi nữa đi. Rốt

cuộc là nó đã nói gì ?" Lại đây, nói cho nghiêm chỉnh

đi !

Pun lắc đầu và cười. Cậu ấy lại tiếp tục ăn và chả có

vẻ gì là lo lắng về chuyện đó. " Cũng không có gì. Nó

cứ khăng khăng rằng hai đứa mình cãi nhau, nên

mới đuổi tôi ra khỏi nhà rồi bắt tới tìm cậu giải hòa.

Hôm nay tôi cũng không được về nhà nữa. Mới đầu,

tôi còn sợ cậu cũng đuổi tôi đi nốt. Nhưng đến đây

thì tốt hơn rồi. Cám ơn vì đã cho tôi biết về bữa tiệc

này."

" Làm gì có ai nói với cậu trước đâu ông nội. Mà kể

cả hôm nay không có tụ tập ăn uống, tôi cũng không

sẽ đuổi cậu đi. Cậu còn chẳng bao giờ đuổi tôi, vậy

sao phải lo lắng hả ?" Tôi nói, tay vỗ lưng cậu ấy.

Trong một khoảnh khắc, Pun đã mỉm cười vô cùng

hạnh phúc.

Nhưng trước khi hai đứa có thể tiếp tục câu chuyện,

thì giọng nói bom tấn của Om đã xen ngang.

" Yo, yo, yo ! Chơi trò Sự Thật nào !" Nó nói trong

khi vẫy vẫy chai soda trong không trung. Mỗi khi

uống rượu, chúng tôi thường chơi trò này. Nhưng

hôm nay, tôi biết mục đích Om lôi trò đó ra là để

làm gì. Vậy nên lúc này, tôi đang phải nghĩ cách để

có thể thoát khỏi vụ này.

" Yeah, yeah ! Ra đây ngồi thành vòng tròn đi !" Mấy

đứa còn lại cũng đồng tình rồi ngồi thành một vòng.

Ngay cả Pun, người vẫn đang không biết chuyện gì

đang xảy ra, cũng nhập bọn cùng. Nhìn Om lúc đó

trông vô cùng hài lòng.

" Okay, trước hết phải giải thích luật chơi đã vì hôm

nay có mấy thành viên mới, Pun, Per và Knott." Ba

người được nêu tên ở trên cũng gật đầu theo. Trong

khi đó, tôi chỉ biết giương mắt nhìn Om chằm chằm

vì biết nó định làm gì.

" Chúng ta sẽ xoay lon soda này ở đây. Bất cứ ai bị

nó chỉ vào sẽ bị hỏi một câu và bắt buộc phải trả lời,

okay ?"

" Jeez, anh ! Bất cứ thứ gì và mọi thứ ?" Per có vẻ

không hiểu. Thằng này nó không được học hành hẳn

hoi sao ? Rồi mày sẽ là mục tiêu của chúng nó cho

xem. Mày ngu hay là mày đần thế hả ?

Om nhìn vẫn vô cùng hài lòng. " Thoải mái, không

thích chơi thì mày có thể đi về."

" Không về đâu. Thôi được rồi, phải chơi thì em chơi

vậy." Đứa nhỏ đồng ý tham gia với chút kháng nghị

nho nhỏ. Nhìn thôi tôi cũng có thể biết chính xác

được đứa nào sẽ trở thành nạn nhân đầu tiên. Nhìn

cái cách Om nhẹ nhàng xoay lon soda, bạn có thể

biết được rằng nó muốn ai là người bị chỉ điểm. Tại

sao ông nhõi này lại giỏi mấy việc như thế này mà

không phải việc gì khác nhỉ ?

Chẳng có gì bất ngờ, lon soda xoay tròn và chỉ thẳng

vào Per.

" Là chú mày. Cho cái tội nói ngu." Có cơ hội là tôi

lại tạo thêm áp lực cho nó. Đôi mắt bé tin hin của

nó mở to (hết mức nó có thể ) khi nhìn thấy tôi vui

vẻ như vậy. Hahaha.

Om nghĩ câu hỏi một lúc rồi bắt đầu cuộc chơi bằng

một câu hỏi knock-out dành cho Per. " Mày đã ngủ

với bao nhiêu đứa con gái ở Convent rồi ? Đừng có

bảo là không vì tao biết là mày có rồi đấy." Whoa !

Tôi cũng gọi là biết một chút về việc Per cũng là một

tay chơi, nhưng không hề nghĩ là nó lại tồi tệ đến

thế. Câu hỏi làm Per giật thon thót, và khuôn mặt nó

đã thể hiện hết ra.

" Gì cơ ạ ?! Chưa bao giờ !"

" Mày mà dối trá là sẽ ăn đủ đấy." Ố ồ. Tôi không

biết ăn đủ là bao nhiêu, nhưng mỗi khi Om đe dọa

như vậy, không một ai dám dối trá cả. Per nuốt

nước bọt rồi đánh mắt sang nhìn Knott cầu cứu.

Nhưng không ai có thể giúp chú cái tầm này đâu. Xin

lỗi nhé, cậu dân chơi.

Khi nhận ra bản thân khó có thể tránh đi, nó lắc

đầu và chấp nhận số phận. Rồi nó bắt đầu đếm bằng

đầu ngón tay. Oắt đờ heo ?! Ông nhõi này !

" Chỉ con gái trường Convent thôi chứ gì ạ ?"

" Ừ, chỉ gái Convent thôi."

" Tính tất cả gái trường Convent ?"

" Mày còn mất dạy hơn anh mày tưởng rồi đấy." Om

bắt đầu mắng nó. " Ừ, tất cả Convent ! Con mẹ nó !"

Per gật đầu và tiếp tục đếm. "...bốn. Mà khoan đã,

năm ! Năm người, anh..." Nhưng rồi Knott không

ngừng thúc khuỷu tay vào nó. " Sáu. Tao đếm rồi."

Yo ! Thật á con giai ?!

Per lườm Knott, mặt vô cùng bối rối, trước khi mở

miệng ra cãi. " Tao đếm chỉ có năm thôi." Nhưng,

Knott cũng không chịu ngừng lại. " Có muốn đếm

cùng nhau không ?"

Và rồi chúng nó bắt đầu kể tên từng người từng

người ra. " Bow, chị Ammy, Mimi, Pink, Dem... còn

ai nữa ?"

" Tao biết ngay mày mất quên em Ning mà."

" À ừ ! Cả Ning nữa ! Okay, vậy là có sáu. Có sáu

người, anh ạ." Hai đứa đồng ý với nhau rồi quay ra

tự thú với chúng tôi. Mọi người phát cáu lên đập cho

mỗi đứa một phát.

" Tốt nhất là phải có biện pháp bảo vệ đấy !" Hai

thằng ranh này làm cả lũ đau đầu quá đi mất.

Sau khi tôi bắt Per hứa, giờ là đến thời gian cho nạn

nhân mới. Tôi thậm chí còn không thèm nhìn Om

xoay lon, trước khi chiếc lon ngoan ngoãn chỉ thẳng

về Pun... người đang ngồi cạnh tôi.

" Pun..." Tôi gọi tên cậu ấy, và Pun trông có chút

lưỡng lự. Cậu ấy nhìn tôi một lúc, rồi mới quay ra

đón nhận ánh mắt của Om.

" Ừ ?" Không cần biết chúng nó nói gì, cách phòng thủ

tốt nhất là tấn công !

Om gật đầu trước nụ cười của Pun. Khuôn mặt nó

trở nên ranh ma rồi tiến tới với một câu hỏi. " Cái

câu mày hét lên hôm đó... là nghiêm túc chứ ?"

Thằng chó chết ! Ăn cứt rồi !

Tôi hoảng sợ quay ra nhìn Pun, và không thể kiểm

soát được cảm xúc trên khuôn mặt mình. Có vẻ như

Pun không hiểu câu hỏi của Om lắm. " Hét cái gì

cơ ?" Cậu ấy hỏi.

" Ở trước cửa Nhà F hôm nọ. Chú tốt nhất đừng có

bảo là không nhớ, không là sẽ lãnh đủ đấy." Xem

xét ánh mắt của Pun, có vẻ lúc đầu cậu ấy vẫn

không thể nhớ ra, nhưng sau khi chạm mắt với Om,

thì đã nhớ ra tất cả. Thậm chí cậu ấy còn phải quay

ra nhìn tôi. ( Tui bó tay thôi !) Đương nhiên, tôi tỏ ra

vô tội và ngồi ăn như thể chuyện đang xảy ra chẳng

liên quan gì đến mình. Xin lỗi, nhưng mà tui phải lẩn

đi thôi.

" Sao ? Mày có nghiêm túc không ?" Om nhắc lại câu

hỏi. Không dám nhìn vào mặt Pun lúc đó, nên tôi

không biết được cảm xúc trên khuôn mặt cậu ấy là

gì. Pun trả lời câu hỏi của Om một cách vô cùng

rành mạch với giọng nói trầm ấm của mình.

" Nghiêm túc."

" Yo, yo, yo ! Là cái gì thế ?! Đừng có giữ chỉ hai

chúng mày biết chứ !" Palm hét lên trong khi mọi

người vẫn đang không hiểu gì. Tôi thở dài nhẹ

nhõm, vì có vẻ là không ai biết được chuyện đó. Hẳn

là Om có thể giữ kín chuyện ấy cẩn thận.

Om không trả lời câu hỏi của mọi người. Nó chỉ đơn

giản cười và nhẹ nhàng vỗ vai Pun. " Tốt lắm. Dám

thừa nhận chuyện đó. Chú nhận được sự ủng hộ của

anh rồi đấy. Cố lên, người anh em." Okay, bây giờ

không phải thời gian để c��m thấy nhẹ nhõm đâu. Tôi

cực kì cực kì nghi ngờ ánh mắt lạ lùng mà Om đang

nhìn mình bây giờ. Đã đoán được nạn nhân tiếp

theo.

Và ngay khi nó bắt đầu xoay cái lon...

" Ui ! Tao phải đi ị cái đã ! Quay lại sau nhé !" Tôi

kêu lên rồi nhảy ra khỏi chỗ ngồi, không cho Om có

cơ hội xoay xong lon. Heh heh heh. Tôi đã dùng cái

cớ này nhiều lần lắm rồi nên cũng chẳng lạ gì khi bị

Om bắt thóp.

" Không được đi ! Ở lại hết vòng này đã!"

" Tao không nhịn được ! Ị đùn mất ! Tao phải đi

đã !" Tôi làm um lên rồi nhanh chóng chạy vào nhà

tắm. Ah, tốt rồi ! Mình sẽ an toàn ít nhất khoảng

15'. Mình nên giả vờ bị tiêu chảy hay ngồi chợp mắt

một lát nhỉ ?

Khi vào được khu vực an toàn, tôi mở cửa toilet rồi

đậy nắp bồn cầu xuống để chợp mắt một lát. Lúc

đầu chạm vào tường, cơn buồn ngủ ngay lập tức ập

đến. Có lẽ là đã đến lúc giải quyết đống cồn mà tôi

đã uống ban nãy.

Thỉnh thoảng tôi vẫn còn có thể nghe được tiếng

mấy đứa ồn ào phía bên ngoài. Cảm giác tò mò đang

đánh bại chính mình. Một chút hối hận đang cuộn

trong lòng khi tôi từ bỏ việc lắng nghe bí mật của

người khác. ( Nghe có vẻ thậm tệ, nhỉ ? Haha) Luật

của trò chơi đó là bạn không được phép kể bất cứ

thứ gì mình nghe được khi ra khỏi vòng tròn này .

Nên cơ hội để tôi có thể tìm hiểu chúng nó gần như

là không. Điều đó khiến tôi không khỏi ngứa ngáy

khó chịu, nhưng thà thế còn hơn là ngồi ngoài đó

rồi để cho Om chất vấn mình.

Tôi tự nghĩ trong lòng khi tựa đầu vào tường, càng

ngày càng thấy buồn ngủ hơn. Trong lúc còn đang lơ

mơ, nghĩ đến câu trả lời của Pun, tôi không khỏi

ngoác miệng cười. Đó là kiểu cười mà bạn không thể

giấu đi được dù có cố bao nhiêu đi chăng nữa. Heh

heh. Dù cho tôi không nhìn được khuôn mặt Pun lúc

ấy- và không cần nghĩ quá sâu sa - tôi cũng có thể

đoán được biểu cảm của cậu ấy khi đó. Pun lúc nào

cũng vậy. Không cần bận tâm đến bất cứ thứ gì, cậu

ấy luôn luôn trung thành với cảm xúc thực của

mình. Không như tôi. Lúc nào cũng trốn trốn tránh

tránh như một kẻ ngốc. Như bây giờ chẳng hạn.

Đã một khoảng thời gian trôi qua kể từ lúc tôi bước

vào trong nhà tắm ( thậm chí là tôi đã đánh một

giấc ngon lành ). Tôi nhìn đồng hồ, đã quá 45' rồi

( và ở trong này bắt đầu có chút khó thở ). Vì thế, tôi

cho rằng đã đủ thời gian cho chúng nó chơi xong cái

trò chơi ngu ngốc ấy rồi, nên mới bước ra ngoài.

Cọt kẹt.

" Shit, thằng chó kia rốt cuộc cũng chịu mò ra rồi !

Lần tới tao sẽ bắt được mày !" Vừa mới thò đầu ra

ngoài, tôi đã bị mắng xối xả. Hahaha. Y như mình

nghĩ. Tôi bước ra, điệu bộ đầy thoải mái như một kẻ

vừa uống xong một ngụm Vodka.

" Không bao giờ bắt được trẫm đâu. Thế từ nãy sao

rồi ? Cho tao biết đi."

Bốp !

Đây là cái giá cho kẻ thích tọc mạch vào chuyện

người khác nhưng lại ngại khó khăn. Au ui, đau đấy.

Chó Keng đánh đau quá. Tôi không ngừng xoa xoa

đầu.

" Mày đã bỏ chạy rồi mà còn dám mở mồm hỏi à ?

Không đứa nào được nói cho nó biết." Nghe như nó

mới là kẻ đang tiết lộ các bí mật ấy. Heh heh heh.

Thôi được rồi. Lúc khác mình sẽ bắt Knott kể ra hết.

Thằng này ngây thơ lắm. Mình biết tỏng. Heh heh

heh.

Nhận chén rượu từ Dong, tôi mới để ý được hình

như ở đây thiếu người. Nhìn quanh, tôi mới phát

hiện Pun không có ở đây.

" Pun đi đâu rồi ?" Tôi hỏi về người không có mặt ở

đây.

" Nó buồn vì mày nên về nhà rồi." Cái lềnh,

Rodkeng. Tao đang hỏi hẳn hoi đấy, không cần phải

đùa đâu nhé.

Tôi chửi lại. " Chó chết, lại đây ! Cậu ấy đi lên dùng

nhà tắm trên tầng hả ?" Bởi vì tôi đã ngủ ở trong

nhà tắm của tầng dưới, nên cứ đinh ninh là cậu ấy

sẽ lên tầng trên. Mọi người nhún vai nhìn tôi.

" Không, thật mà. Nó về nhà rồi. Tự dưng nó nói xin

lỗi rồi đi về." Dong, người đang ngồi bên cạnh chai

Vodka, trả lời. Và đương nhiên, điều đó làm tôi bối

rối vô cùng.

" Sao lại thế ? Cậu ấy phải chào chủ nhà trước đã

chứ." Tôi phàn nàn rồi tức giận. Mẹ, như thế thì vui

tính quá. Là đùa hay là do thằng nào nhúng tay vào ?

Khom với tay, nhận lấy chén rượu đã trống rỗng từ

tay tôi rồi chuyển cho Phong, bartender của tối nay.

Vị trí bên cạnh tôi mà lúc nãy Pun ngồi, nay được

thay vào bởi Knott, người đang trông có vẻ đã uống

quá nhiều rượu. Nhìn khuôn mặt đỏ au của nó, tôi

cảm thấy khá thú vị. Chợt, tôi nhìn thấy di động của

mình rơi bên cạnh nó.

" Ơ, đây là điện thoại của tao mà." Bảo sao lúc trong

nhà tắm không thấy đâu. Ngồi trong đó không có cái

để chơi điện tử nên tôi mới đành phải ngủ.

Knott nhìn iPhone của tôi rồi gật đầu. " À, phải rồi.

P'Om cho p'Pun xem clip anh ném gạo lên chiếc

Mercedez của thầy Hiệu trưởng."

" Sao mày liều thế hả ? Pun là Thư kí Hội học sinh.

Cậu ấy mà nói cho thầy biết thì tao sẽ bị đá đít ngay

ra khỏi trường như thằng Golf đấy." Tôi quay ra

mắng Om, trước khi nhận ra một điều.

" Này, mày cho cậu ấy xem kiểu gì ? Mày tìm rồi

đưa điện thoại cho cậu ấy hả ?!"

Om ngẩng lên khỏi cốc chanh vắt, trả lời tôi. "

Không, tao bảo nó tự tìm. Tao có biết dùng điện

thoại mày đâu."

Bàn tay tôi lập tức trở nên lạnh cóng, dù cho điều

hòa đang sưởi ấm căn phòng.

" Cậu ấy có nói gì không ?"

Om suy nghĩ một lúc, rồi đáp. " Tao nghĩ tao đánh

giá sai sự vui tính của nó rồi. Tao tưởng xem xong

nó sẽ thấy vui vẻ, ai dè mặt lại thẫn thờ ra rồi cáo từ

đi về luôn."

" Tao cá là nó chạy đi mách thầy Hiệu trưởng."

Khom đế thêm vào rồi ngồi cười. Tôi dần dần hiểu

ra được chuyện gì đã diễn ra.

" Oh, shit..." Tôi tự lẩm bẩm một mình, mà chỉ có

Knott nghe thấy được.

" Sao thế, p'No ?"

Không còn sức lực để làm bất cứ điều gì nữa, tôi

cũng chẳng trả lời nó. Vội vàng đứng lên, mặc kệ sự

giật mình của mấy thằng bạn đang dành cho mình.

" Tao sẽ quay lại sau !" Tâm trí tôi đã đặt hết ở cổng

nhà Pun rồi, thậm chí ngay cả khi xe còn chưa được

nổ máy.

Khi tôi đến trước cửa căn biệt thự nhà Phumipat thì

cũng đã quá nửa đêm một chút. Đỗ xe trước cánh

cổng được làm từ hợp kim đang đóng im ỉm, tôi

không biết mình có thể bước qua đó được không

nữa. Trước mặt tôi là căn biệt thự đồ sộ đang bị bao

trùm bởi bóng tối. Chỉ còn duy nhất một căn phòng

sáng đèn. Căn phòng đó, tôi nhận ra, và cũng biết

rất rõ.

Tôi yên lặng ��ứng một chỗ, ngước nhìn cửa sổ căn

phòng của Pun. Rồi một cơn giận chợt bốc lên khi

đến ngay cả chủ nhân của cánh cửa sổ ấy đang cảm

thấy ra sao lúc này, tôi cũng không biết. Cậu ấy có bị

sốc bởi những gì đã nhìn thấy không ? Hay, cậu ấy

có tức giận vì tôi đã để cậu ấy tự phát hiện ra sự

thật bằng cái cách tồi tệ nhất có thể ấy không ?

" Đúng là thằng ngu..." Đập mạnh vào tay lái, tôi tự

mắng chính mình, cảm thấy vô cùng tức giận. Đáng

nhẽ tôi không nên để mọi việc diễn ra như vậy. Nếu

như tôi đủ can đảm để có thể tự mình nói cho Pun

nghe, thì có thể cậu ấy đã không khổ sở đến như

vậy. Ít nhất, cậu ấy cũng có thể nhận ra rằng còn có

tôi ở bên.

Thay vì đó, tôi lại để cậu ấy tự phát hiện ra, để rồi

cậu ấy buộc phải chạy tr���n như thể chẳng có lấy

một ai bên cạnh mình.

Tôi chăm chú ngước nhìn căn phòng vẫn đang sáng

đèn. Bên trong tôi lúc này vô cùng mâu thuẫn, một

phần tôi chỉ muốn liều mạng lao vào đó và giải thích

mọi thứ cho cậu ấy hiểu. Nhưng một phần, tôi lại

quá nhút nhát không dám bấm chuông. Chỉ mong

Pun có thể nhìn thấy tôi đang đứng đây đầy lo lắng,

nhưng chẳng có vẻ gì là cậu ấy sẽ bước đến bên

cạnh cửa sổ cả.

Chiếc iPhone trong túi như nặng ngàn cân, nó như

thể đang cầu xin tôi được dùng đến lần nữa để

chuộc lại lỗi lầm. Do dự một lúc, tôi quyết định lấy

điện thoại ra và quay số.

" Thật tốt vì chúng ta có thể làm bạn của nhau

Mặc dù hai đứa chỉ có thể đến thế

Để người ấy không để tâm

Chẳng thể cứu vãn thì em đã yêu người ấy trước mất

rồi

Anh lại phải chôn dấu đi mọi thứ

Để em chẳng thể nhìn thấu được trong mắt anh. "

Vẫn bản nhạc chờ ấy. ( Giờ thì tôi đã biết đó là bài

gì, nhờ vào một hôm Ngoi đã nghe nó ở CLB.)

Nhưng không giống lần đó, tôi đang phải nghe bản

nhạc chờ ấy lặp đi lặp lại đến mấy khúc rồi. Lúc này

đây, có vẻ như cậu ấy sẽ không bắt máy.

Tôi vẫn không từ bỏ, vẫn gọi và gọi. Tôi biết, cái cảm

giác thật khó chịu khi ai đó cứ không ngừng gọi

điện, trong khi bạn lại không muốn nghe. Nhưng

thực sự, tôi không muốn cả đêm nay Pun phải chìm

trong sự hiểu lầm chút nào.

Bản nhạc chờ vẫn tiếp tục vọng lại bên tai, cho đến

khi bóng dáng của chủ nhân căn phòng ngủ đó tiến

lại gần cửa sổ. Pun đứng đó và nhìn tôi, rồi tiếng

chuông điện thoại tôi vang lên, báo hiệu có tin nhắn

đến.

" Làm ơn để tôi một mình một lúc. Tôi sẽ gọi lại

sau."

Người gửi : Pun Hội.Sinh.

Vậy tôi còn biết phải làm gì nữa... ngoài việc để cho

cậu ấy không gian riêng như đã được yêu cầu ?

***

Hôm nay là thứ Bảy, và tôi thức dậy với vô vàn khó

chịu trong người vì đêm qua sau khi trở về nhà đã

uống say mềm. Thậm chí tôi còn chẳng bận tâm đến

việc mình đã kiệt sức đến mức nào. Lũ bạn cứt chắc

chắn yêu tôi đến phát điên, nên mới không ngừng

chuốc rượu như vậy. Và thậm chí sau khi đã giải

quyết xong chai Vodka cùng một két bia, cả lũ vẫn

thấy chưa đủ, còn chạy xe đi mua thêm một chai

rượu Gạo trộn cùng với Red Bulls, si-ro và soda, tạo

nên một thức uống đến từ địa ngục. Cuối cùng,

Knott và Per không thể chịu được nữa. Chúng nó bỏ

cuộc rồi lăn ra bất tỉnh trên sàn luôn. Keng, Dong,

Khom và Rodkeng thì ngủ trên sofa được kê trước

TV. Palm, Phong, Em, Ken và tôi thì nằm vạ vật lung

tung trên tấm thảm đằng trước sofa. Còn Om thì sao

ư ?

Nó vẫn còn chút sức lực mà leo được lên tầng nên

đã ngủ vô cùng khoan khoái trong phòng ngủ của

tôi. Thằng trời đánh !

Tôi có chút khó khăn khi tỉnh dậy vì nghe được tiếng

các chai thủy tinh leng keng đập vào nhau khi p'Ann

và p'Im dọn dẹp. ( Hai người ấy không ngủ lại ở

nhà tôi. Họ chỉ làm từ sáng đến tối là về.) Tôi ngồi

dậy, gãi tấm lưng trần của mình, đêm qua vì cảm

thấy người như bốc lửa nên mới cởi hết ra. Tôi hầu

như toàn ngủ mà không mặc gì ngoài quần lót, như

bao thằng ở đây.

" Thế cậu Om đâu rồi, cậu No ?~" P'Im vào thẳng

luôn vấn đề, nhỏ giọng hỏi. Heh heh heh. Chị chỉ

muốn nhìn thấy bờ ngực màu mật ong của nó thôi

chứ gì ? Vào rừng mơ bắt con tưởng bở đi, p'Im ! Có

thể là Om nó biết kiểu gì chuyện này cũng xảy ra

nên mới sống chết cũng phải vác mông lên phòng

tôi ngủ thì phải.

Tôi chớp chớp mắt để xua đi cơn buồn ngủ. Cuối

cùng thì sức lực cũng đã quay trở lại. Thứ đầu tiên

tôi tìm đến là điện thoại.

Chiếc iPhone ở không xa lắm tầm tay, tôi vội với lấy

nó. Mọi thứ nhìn vẫn như bình thường. Chẳng có gì

đặc biệt cả. Đến cả một cuộc gọi nhỡ từ Pun cũng

không có.

Cảm giác như bản thân sẽ chẳng bao giờ rặn ra nổi

một nụ cười nữa.

" Phải gọi cả tao dậy nữa chứ, thằng mặt lềnh kia."

Giọng Em ngái ngủ phàn nàn. Có lẽ là vì tôi di

chuyển mạnh quá nên mới đánh thức nó. Nó duỗi

người, tay chẳng may đập phải chân của Khom, làm

nó cũng tỉnh nốt. Khom dụi mắt, cùi trỏ đập thẳng

vào Rodkeng, làm thằng bé không dậy cũng phải

dậy. Lần lượt như domino, và giờ mọi người đã thức

dậy hết, trừ cái thằng vẫn đang ngon lành ở trên

tầng kia.

" Để tao đi gọi Om dậy." Tôi tình nguyện rồi chậm

chạp đứng dậy. Vừa bước lên tầng, tôi vừa cào đầu.

Bước chân đờ đẫn di chuyển, rồi tôi cũng đến được

trước cửa phòng ngủ của mình. Cánh cửa đã được

đóng chặt, và tôi còn cảm nhận được cả luồng khí

lạnh từ điều hòa tỏa ra nữa.

Không những nhà ngươi được ngủ ngon lành cành

đào trên giường êm nệm ấm, mà còn dám bật cả điều

hòa nữa ư, tên cẩu nô tài kia ?!

Mặt sưng mày sỉa, tôi đẩy mạnh cửa.

" Con mẹ mày, Om ! Dậy ngay cho bố ! Say quắc cần

câu ra đấy mà còn dám leo lên giường bố mày ngủ !

Dậy mau, tháo cả ga giường ra nữa ! Thằng chó chết

này ! Dậy mau, đệt mợ mày chứ !" Nó mà không

nghe thấy những lời này, đảm bảo điếc trăm phần

trăm. Tôi không biết nó đã nghe được chưa, hay chỉ

đang trêu tức tôi, mà càng nói to, nó lại càng được

đà lấy gối che kín đầu.

Tôi phi đến, lôi cái gối ra. " Dậy mau ! Hay để bố

mày phải gọi em Mick tới dựng mày dậy đây ?"

Ố ồ, hiệu quả rồi. Câu thứ hai tôi chỉ nói vừa đủ

nghe thôi, nhưng nó cũng đã nghe được rồi. Nó liền

giơ ngón giữa coi như đáp lời. " Khốn nạn." Không

bằng mày.

Om vươn mình một chút, rồi rốt cuộc cũng chịu ngồi

dậy trên giường. Nhìn cái tên vẫn còn chưa tỉnh ngủ

hẳn, tôi ngán ngẩm lắc đầu, rồi bước tới lấy hai

chiếc khăn treo trên kệ để đồ.

" Đây. Đi tắm đi. Tắm trong phòng tao chứ ? Phòng

tắm dưới nhà chắc mấy thằng kia dùng rồi." Vừa

bước vào nhà tắm, tôi vừa hỏi nó, cũng không quên

để cửa mở. Tôi cởi nốt quần lót rồi bật vòi hoa sen

lên để nước xả thẳng vào bồn tắm.

Có chút âm thanh phía sau lưng, đủ để tôi biết Om

đang bước vào. " Được đấy. Người tao đang bẩn kinh

lên được." Nó vừa phàn nàn, vừa cởi quần áo. Rồi

nó giật lấy chiếc vòi từ tay tôi, tự xả nước lên lưng

mình rồi đề nghị. " Kì lưng cho tao cái ? Bốc mùi

quá." Cái gì cơ ?! Tao làm gì còn tí sức nào !

Tôi nhanh chóng từ chối. " Lười lắm." Nhưng, nó

chẳng thèm nghe. Nó ấn tôi ngồi xuống bồn tắm, rồi

quay đi như muốn nói rằng tôi kiểu gì cũng vẫn

phải kì cho nó. Chó chết.

" Tao sẽ kì lại cho mày." Nó đề nghị. Thôi vậy, kệ đi.

Người tôi đang vô cùng dính dớp, và cái lời đề nghị

của nó nghe cũng được đấy. Tôi lắc lắc đầu, xối nước

lên lưng nó, rồi dùng hết sức mà từ từ cọ.

Om và tôi đã làm bạn từ hồi còn nhỏ. Năm lớp 2, hai

đứa chung lớp và, thật không may, phải ngồi cạnh

nhau. Cái vận may thối hoắc đó không chỉ dừng lại

ở đấy, bởi vì bố của Om còn là giáo sư của thầy giáo

dạy piano của tôi, nên cuối cùng, nó lại học đàn

cùng tôi. ( Tại sao mày không bảo bố mày dạy đi ?!)

Bởi lẽ đó, nó và tôi đã lớn lên cùng nhau kể từ ấy.

Gia đình hai bên cũng vô cùng thân thiết. Mỗi khi Pa

và Ma tôi đi đâu đó du lịch, kiểu gì họ cũng mua vài

thứ mang về cho thầy Whaen. ( Bố của Om.)

Hai đứa tắm cùng nhau cũng không khác những

thằng con trai khác là mấy. Mà nói thật thì, tôi đây

tắm với ai cũng được vì bản thân cũng không phải

người hay ngại ngùng gì, ( Còn mặt dày là đằng

khác. Heh heh heh.), đặc biệt là với Om. Bọn tôi đã

tắm cùng nhau thế này từ hồi còn bé tị ti. ( Thỉnh

thoảng, buổi học mà kết thúc muộn, nó còn ngủ lại

ở nhà tôi mỗi khi thầy Whaen không có nhà.) Tắm

với nó cảm giác như là tắm với một con vịt nhựa ấy.

Tôi chẳng nề hà gì, và nó cũng thế.

Chúng tôi rất thân, thân đến nỗi tôi đã từng nghĩ

rằng chẳng có gì là mình không biết về nó cả. Thế

mà...

" Mày đang hẹn hò với Mick à ?" Tôi chỉ tình ngờ

nghe được, và điều đó hoàn toàn khiến tôi giật

mình. Tôi không ngạc nhiên vì Om để ý đến cậu bé

ấy, mà vì hóa ra bản thân lại không hề biết một chút

gì.

Om thở dài. " Không, thật sự là không có gì cả."

Nhưng còn lâu tôi mới tin.

" Sao mày chẳng bao giờ nói với tao ? Tao hết sức

đau lòng, biết không ?" Tôi thẳng thắn với nó, là vì

trong thâm tâm thấy như vậy thật. Om ngoảnh lại

nhìn tôi một lúc, thở còn dài hơn lúc nãy, rồi quay

mặt đi.

" Giữa tao với nó thật sự không có gì hết. Còn mày

với thằng Pun thì sao ? Mày nghĩ là tao không nhận

ra thật à ?" Tại sao trọng điểm vấn đề lại đột nhiên

hướng về phía tao ?

Tôi đánh tiếng thở dài, còn dài hơn cả của Om. " Pun

và tao... là bạn."

Lúc này, nó có vẻ khó chịu. " Mày vẫn cứ không

chịu thừa nhận vậy hả ? Quay qua đây. Giờ đến lượt

mày, lưng tao bắt đầu rát rồi." Đương nhiên là tôi

tuân theo đề nghị của nó rồi.

Chúng tôi đổi chỗ, một thoáng qua đi rồi Om lại tiếp

tục. " Mày không còn coi tao là bạn nữa, có phải

không ?" Jeez, nó mà dám nghĩ như vậy thật chắc tôi

cần phải xin tạm dừng để tỉn cho nó một trận mất. "

Luyên thuyên, mày còn dám nói thế nữa là tao đấm

đấy nhé."

Nó lại tăng thêm lực, và lưng tôi bắt đầu cảm thấy

đau rát. " Được, tao cũng muốn đấm mày lắm. Tao

đã tế nhị không hỏi mày rồi. Chỉ đợi mày nói ra

trước, vậy mà mày chẳng bao giờ thèm mở miệng.

Bảo sao tao không nghĩ là mày không còn tin tưởng

tao nữa."

Tôi nhanh chóng giải thích. " Này, không phải thế!

Chỉ là tao không biết phải nói cái gì thôi. Mối quan

hệ của bọn tao... không rõ ràng lắm. Tao chẳng biết

phải làm thế nào." Tôi đã cố gắng hết sức để giải

thích, nhưng lại chẳng biết diễn đạt ra sao. Rồi tôi

lấy tay vẩy đi chỗ nước đọng trên thắt lưng mình.

Om lắc đầu. " Thôi quên đi. Nhưng hai đứa chúng

mày vẫn ổn chứ gì ?" Nó nói, làm tôi không khỏi

mỉm cười, vì Om chính là ngư���i như vậy. Có thể

thỉnh thoảng nó hay ăn nói lung tung, ( mà cũng

không phải thỉnh thoảng, lúc nào cũng thế thì đúng

hơn ) nhưng nó quan tâm đến tôi vô cùng, đến mức

mà nếu có ai đó hỏi, ngoại trừ bố mẹ ra, ai là người

quan tâm đến tôi nhất, tôi sẽ chẳng ngại ngần mà

trả lời ngay.

" Chắc vậy..."

Om tiếp tục. " À vậy hôm qua thằng Pun nó buồn

mày vì cái gì thế ? Tao để ý thấy nó hành động lạ

lắm. Hay mày ngủ với em nào rồi quay clip lưu lại

trong điện thoại hở ?" Gee... Thằng quỷ này đi làm

thầy bói được rồi đấy. Suýt nữa thì nó đã nói đúng

rồi, dù chỉ là phỏng đoán mà thôi.

Tôi vốc ít nước trên tay rồi từ từ rưới nó lên đầu gối

mình. " Tao thực sự không thể nói ra được, mày ạ.

Không phải về tao. Xin lỗi nhé." Tôi vươn tới vỗ

c��nh tay vẫn còn đang kì lưng của nó. Om vỗ vai tôi

đáp lại.

" Okay, cứ lo cho mình đi đã. Mày có thể nói với tao

bất cứ thứ gì. Có thể là tao sẽ không giúp được gì

nhiều, vì dù sao cũng không có kinh nghiệm trong

chuyện này. Nhưng khi nào cần giúp đỡ - ý tao là,

cần mượn một cái hay một đôi tai, tao luôn sẵn

sàng." Ha, nó đang bộc lộ con người thật của mình

đấy. Tôi muốn quay lại mà đấm nó một phát cơ,

nhưng mà thôi.

Giờ thì nên trở lại với những gì đã hỏi nó lúc nãy

mới phải. Heh heh heh. " Thế giữa mày với thằng

Mick là sao ? Hở ? Mày có định kể với tao không

đây ?" Đừng tưởng không đả động đến thì anh đây

quên nhé !

Om cười. " Kể cho tao tí chuyện của bọn mày trước

đã, rồi chuyện đấy nói sau." Nó nói rồi xả thẳng

nước từ vòi hoa sen vào lưng tôi, không cho tôi có

cơ hội để hỏi thêm nữa. Đáng nhẽ mình phải biết

thằng quỷ này lúc nào cũng tranh thủ tận dụng như

vậy mới phải. Lúc nào cũng vậy !

***

Lúc mười hai đứa tắm rửa, mặc quần áo và tranh

giành bữa trưa mà p'Ann và p'Im chuẩn bị cho

xong, thì cũng đã đến chiều. Mấy đứa đều mặc đồng

phục cả, quần đùi xanh cùng với giày da, rồi chúng

vừa ra khỏi nhà, vừa chào tạm biệt p'Ann và p'Im.

Còn không quên hứa lần sau sẽ quay lại và phá nát

nhà tôi mỗi khi Pa và Ma vắng nhà nữa. ( Nguyên

một lũ khốn nạn !)

Tôi tiễn chúng nó ra đến đường cái, và để chắc chắn

rằng đứa nào đứa nấy cũng đã bắt được taxi cả. Om

là người cuối cùng rời đi. Trước khi lên xe, nó còn

quay lại và vỗ vai tôi để tiếp thêm động lực. Đáp lại,

tôi chỉ cười toe.

Chi���c taxi chở Om đã khuất xa tầm mắt, nhưng tôi

vẫn cứ đứng đó, đột nhiên cảm thấy lười chẳng

muốn đi vào nhà. Nhìn xuống đồng hồ, mới hơn 3h

chiều, nên tôi quyết định vẫy một chiếc taxi và đi

đến Villa mua mấy thứ, bù lại cho đống bim bim đã

bị mấy thằng kia không thương tiếc bỏ vào bụng.

Đang là thứ Bảy, nên đường có chút vắng vẻ. Từ nhà

tôi đến J Avenua chỉ mất một chút thời gian đi taxi

thôi. ( Phí đi lại còn chưa cả đến 40 Bath.) Sau khi

trả tiền cho tài xế, tôi đi thẳng vào trong siêu thị để

tránh nắng. Đây là nơi tôi thường đến để mua bim

bim. Vừa mới bước vào trong chưa được nửa bước,

chuông điện thoại liền reo lên inh ỏi.

" Ông chủ muôn năm ! Chúc ông sẽ kiếm được thật

nhiều bạc ! Chúc ông sẽ kiếm được thật nhiều vàng !

Ông chủ muôn năm !"

Pun ?!

Đó là cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu sau khi

nghe thấy tiếng chuông ầm ĩ kêu trong túi quần. Tôi

vội vàng lôi điện thoại ra, để rồi biết được rằng tấm

ảnh cùng số điện thoại hiện trên màn hình là của...

Yuri...

Tôi thở dài, rồi uể oải trả lời điện thoại của cô ấy,

như một người sắp kiệt sức. " Có chuyện gì thế ?"

" Cậu mới ngủ dậy hả, No ? Sao nghe giọng cậu có

vẻ mệt mỏi thế ?" Có lẽ tôi đã thể hiện ra quá rõ

ràng việc không có tâm trạng nói chuyện với cô ấy.

Tôi bèn vội vã lắc đầu để ngăn bản thân khỏi việc

trút giận lên người Yuri.

" Không, không. Tớ dậy được một lúc lâu rồi. Đang ở

Villa." Tôi trả lời, rồi đẩy chiếc xe đựng đồ đi vòng

quanh, tìm các loại bim bim khác nhau. Giọng nói

của Yuri liền trở nên vui vẻ hơn.

" Mai cậu có kế hoạch gì chưa ? Đi xem phim với tớ

đi ? Nhớ ? Nhớ ?" Lại nữa. Yuri lại tiếp tục năn nỉ.

Chẳng phải chúng ta đã đi mua sắm với nhau rồi

sao ? Tôi mệt mỏi cười với chiếc điện thoại đang

không ngừng phát ra những câu nói năn nỉ bên tai.

Nhưng lúc này đây, tôi lại chẳng muốn làm bất cứ

điều gì cả.

" Tớ hơi mệt. Tớ có thể ở nhà ngủ được không ?

Ngày khác nhé ?" Lời từ chối của tôi nghe có vẻ đủ

nghiêm túc để cô ấy dừng việc đòi hỏi lại.

Yuri lẩm bẩm đáp lại, như thể đã biết rõ không nên

tiếp tục làm phiền nữa. " Tớ hiểu rồi.... Okay. Cậu

nên nghỉ ngơi đi nhé. Vậy giờ cậu đang làm gì ? Sao

lại mệt ?" Nói với cô ấy rằng mình uống rượu say

không phải một ý kiến tốt chút nào.

Ngay khi định mở miệng giải thích, tôi chợt nghe

thấy một giọng nữ vô cùng vui vẻ vang lên bên

cạnh.

" P' No !"

Suýt chút nữa thì tôi đã đánh rơi cả điện thoại khi

nhận ra hình dáng bé nhỏ của Pang đang đứng ngay

trước mặt mình.

" P' No !"

Toàn thân tôi giật nảy, khi nhìn thấy Pang với một

đống snack trên tay, réo tên mình. Thực sự tôi

không thể nhớ nổi đã bao lâu rồi hai đứa không gặp

nhau. Nhưng, chắc chắn một điều rằng, hôm nay

không phải thời điểm thích hợp để đụng mặt như

vậy.

" Yuri, tớ phải đi cái đã, okay ? Bye." Tôi vội vàng

cúp máy. Đôi môi cố gắng mấp máy để có thể nói

điều gì đó với Pang. Con bé đứng trước mặt tôi với

một nụ cười rạng rỡ. Nhưng trước khi tôi có thể mở

miệng trò chuyện, giọng nói của một người thứ ba

xen vào.

" Pang ? Bột n���i ở đây này. Em muốn loại nào ? Anh

không biết chọn đâu."

Tôi không biết mình nên cảm thấy hạnh phúc hay gì

nữa, khi nhìn thấy Pun, đang đứng ngay trước mặt.

Hai đứa nhìn nhau một lúc. Đôi mắt cậu ấy mở lớn,

vì bị giật mình, rồi cậu ấy cố nở nụ cười. " Oh... No."

" Oh... chào. Hai người đang làm gì ở đây thế ?" Hỏi

ngu không chịu nổi. Đây là siêu thị, chẳng lẽ họ đến

để cấy lúa chắc. Tôi tự mắng trong đầu.

Tuy nhiên, Pang không phải là một người khó tính,

tôi biết điều đó. Con bé nhìn tôi cười rất tươi, rồi

nhảy đến đứng bên cạnh. " Bọn em đang đi mua

nguyên liệu để làm bánh. P'No, anh nên đến ăn

cùng bọn em ! Nhé ? Nhé ?" Dường như, hồn của

Yuri đã nhập vào thân thể của con bé, nên nó mới

bắt đầu năn nỉ như vậy.

Tôi kh��ng biết phải nói gì. Hết nhìn đứa con gái

đứng bên cạnh, rồi lại nhìn qua Pun, rồi lại nhìn

con bé. Tôi không biết mình phải trả lời ra sao nữa.

Cuối cùng, Pun là người cắt ngang cuộc nói chuyện.

" Pang, p'No bận lắm. Đừng làm phiền cậu ấy." Cậu

ấy mắng, rồi nhìn tôi thở dài. Tôi biết Pun vẫn đang

hiểu lầm mọi chuyện. Tôi cũng biết, lúc này cậu ấy

không muốn tôi ghé qua nhà cậu ấy. Nhưng nếu cứ

như vậy, làm sao chúng ta có thể giải quyết được

hiểu lầm đây Pun ?

" Tôi rảnh mà. Anh sẽ giúp em nếm thử, thế nào ?"

Tôi cướp lời, rồi nhanh chóng đồng ý. Pang vui vẻ

nhảy cẫng lên, còn Pun thấy thế nào thì tôi không

biết, vì chẳng dám ngẩng lên đối mặt với cậu ấy.

Suốt dọc đường ngồi trên taxi, tôi gần như giữ im

lặng. Giọng nói đầy sức sống của Pang cứ thi thoảng

lại bắt chuyện với Pun và tôi, nhưng chỉ là thi

thoảng mà thôi. Mặt khác, tôi và Pun lại chẳng nói

với nhau lấy một lời. Xe vừa đỗ trước cảnh cổng cao

lớn ấy, Pun liền cầm đống nguyên liệu vội vã đi

thẳng vào nhà, nên đã không để ý được việc cô em

gái của mình đang định làm. Con bé quay lại nhìn

tôi, nháy mắt.

" Hai anh đang cãi nhau hả ?" Có lẽ do chúng tôi đã

im lặng suốt dọc đường đi nên nó mới phát hiện ra.

Tôi cười khan. " K-không, bọn anh không có."

" Điêu ! Hai anh nên nói chuyện với nhau đi ! Em sẽ

làm cái gì đó ngon ngon cho hai người." Nó nói, rồi

chạy một mạch vào bếp, để lại tôi đứng đây một

mình đầy rối bời.

Ngay sau đó, Pun trở lại. " Ế ? Pang đâu ?"

" Nó nói nó đi làm cái gì đó ngon ngon cho bọn

mình rồi."

" Ừ. Muốn xem TV không ?" Cậu ấy hỏi, rồi dẫn tôi

vào phòng khách. Trước đó chắc là đã có ai đó xem,

nên TV đang mở kênh HBO. Tôi lén nhìn khuôn mặt

không chút biểu cảm của Pun, cậu ấy đang không

ngừng chuyển kênh, mà chẳng nhìn tôi lấy một cái.

" Pun..." Tôi thở dài rồi bắt đầu nói.

" Sao...?" Câu trả lời nghe có vẻ bình thường, nhưng

tôi biết, trong lòng cậu ấy đang chán nản lắm.

" Tôi xin lỗi... vì đã để cậu phát hiện ra mọi chuyện

theo cái cách như vậy."

"......." Chỉ còn có tiếng từ kênh Cartoon Network

phá tan sự im lặng giữa hai đứa. Tôi gần như nín

thở chờ cậu ấy đáp lại, vì bản thân đã cảm thấy sẵn

sàng để nói ra những gì muốn nói. Phần còn lại phụ

thuộc hết vào cậu ấy.

Gương mặt góc cạnh của cậu ấy nhìn có chút ảm

đạm. Đôi môi hồng nhuận mím chặt, như thể đang

cân nhắc điều gì đó. " Cậu... không biết phải mở lời

với tôi thế nào, phải không...?" Pun dịu dàng hỏi tôi,

cảm giác như cậu ấy đã hoàn toàn kiệt sức.

Cách hành xử của cậu ấy, khiến thâm tâm tôi không

ngừng cào xé. Tôi muốn làm tất cả mọi thứ để người

con trai này có thể hạnh phúc, dù sao tôi cũng phải

chịu trách nhiệm của tình trạng của cậu ấy bây giờ.

Đôi mắt Pun nhắm chặt. Như thể cậu ấy chẳng

muốn biết thêm bất cứ điều gì nữa. " Cậu... không cố

tình làm thế với tôi, phải không...?" Những gì cậu ấy

nói giống một lời tự bào chữa hơn là một câu hỏi.

Tôi tiến lại gần hơn đến thân hình rắn rỏi ấy. Cậu

ấy có vẻ như vô cùng mềm yếu. Nhẹ nhàng, tôi đặt

bàn tay mình lên mu bàn tay của cậu ấy.

" Pun... Tôi xin lỗi. Tôi thực sự không biết phải nói

với cậu thế nào... bởi tôi không muốn phải nhìn thấy

cậu thành ra thế này..." Tôi tiếp tục siết lấy bàn tay

cậu ấy chặt hơn. Dùng nốt bàn tay còn lại, cậu ấy

ôm lấy đầu đang bốc hỏa của mình.

Tôi có thể cảm nhận điều đó khi bàn tay cậu ấy run

lên, và đôi mắt thì vẫn nhắm nghiền. Dù không thể

nhìn vào mắt Pun, tôi vẫn có thể hiểu được trong

tâm trí cậu ấy đang đấu tranh rất mãnh liệt.

" Còn ai ngoài cậu biết được nữa ?" Pun nhẹ giọng

hỏi, tôi bèn lắc đầu dù biết cậu ấy cũng không nhìn

thấy.

" Tôi biết được từ Golf. Từ lúc đấy cũng không hề

nói với bất cứ ai."

" Tôi không muốn mọi người nhìn nhận xấu con

người của cô ấy." Mặc cho nỗi đau mà cô ấy mang

đến cho mình, Pun vẫn quan tâm đến người con gái

ấy. Tôi nhận ra, đó chính là kiểu người của Pun. Một

khi cậu ấy đã quan tâm đến ai, thì cũng sẽ không

dừng lại.

Cậu ấy nhăn mặt một chút, rồi lại tự ép mình nói

tiếp. " Và tôi cũng không muốn cậu buồn khi phải

chứng kiến tôi như thế này..." Cậu ấy nói, rồi xoay

bàn tay đang được nắm lại để có thể nắm lấy tay tôi.

Cậu ấy tiếp tục bằng giọng nói trầm ấm của mình.

"... Cậu có tức giận vì tôi cảm thấy buồn trước

những gì xảy ra với Aim không ?"

Tôi đã lường trước được rằng cậu ấy sẽ nghĩ thế. Tôi

cũng đã biết được rằng Pun rất sợ tôi có thể tổn

thương, khi biết được rằng cậu ấy quan tâm Aim đến

mức nào. Cậu ấy lầm rồi, bởi vì bây giờ không phải

lúc để ghen tuông hay buồn phiền về những thứ

không đáng để nhắc tới đó. Ngược lại, tôi còn sẽ

thấy thất vọng nếu như cậu ấy chẳng có cảm xúc gì

trước những việc đã xảy ra.

Tôi thích Pun là bởi cậu ấy sống rất chân thành với

mọi người, và bởi cậu ấy lúc nào cũng lo lắng đến

tình trạng của người khác. Nếu Pun là một kẻ ích kỉ,

chỉ biết coi trọng hạnh phúc của bản thân, thì tôi đã

không muốn qua lại làm gì.

Dùng nốt bàn tay còn lại, tôi nắm lấy tay cậu ấy. "

Nghe tôi nói này, Pun..."

Cậu ấy ngoảnh khuôn mặt lanh lợi của mình ra để

có thể nhìn vào mắt tôi, rồi tôi tiếp tục nói.

" Hai người đã ở cạnh nhau bao lâu rồi ? Nếu cậu

phải đối mặt với những chuyện như vậy, mà cuối

cùng lại chẳng cảm thấy gì, tôi sẽ thấy thật khủng

khiếp. Gặp đư��c một người tốt như cậu, tôi rất vui.

Và tôi cũng một lần nữa xin lỗi cậu vì đã không nói

trước, để cậu phải tự mình tìm ra như vậy..." Càng

nói, tôi càng cảm thấy tồi tệ hơn. Tôi căm ghét bản

thân mình đến mức chẳng có can đảm nhìn vào mắt

Pun. Nhưng tôi cũng có thể biết được rằng, Pun đang

lắc đầu.

" Tôi hiểu mà... cám ơn vì đã lo lắng cho tôi. Cậu

biết được bao lâu rồi ?"

" Từ... giải bóng đá."

" Đã khá lâu rồi..." Cậu ấy trả lời rồi khẽ cười,

nhưng tôi biết bên trong cậu ấy chẳng có tâm trạng

để cười chút nào. Rồi tôi lén nhìn khuôn mặt đang

nhăn lại đầy vẻ đau đớn của cậu ấy. Rồi Pun nói.

" Tôi cần chút thời gian, No. Khi nào sẵn sàng, tôi sẽ

nói cho cậu biết..." Nhìn dòng nước mắt lăn dài trên

khuôn mặt Pun, lòng tôi vỡ ra từng mảnh.

***

Hôm nay là thứ Hai, và tôi đang ở trường. Vội vàng

vứt cặp sách lên bàn, chào Om và mấy thằng bạn

như thường lệ, tôi rón rén ra chạy ra ngoài cửa lớp

gọi điện.

Tôi gọi cho Golf vì có vài điều quan trọng cần nói

cho nó biết. Nếu các bạn hỏi tại sao không gọi vào

Chủ nhật, thì là vì Chủ nhật là ngày dành cho gia

đình nó. Tôi biết, nghe có vẻ lạ lùng lắm phải

không ? Nhưng là thật đó. Bên ngoài nhìn nó du côn

du cả vậy thôi, nhưng thực chất nó gắn bó với gia

đình mình lắm. Chủ nhật mà có ai gọi điện đến rủ đi

chơi, nó còn chửi cho ấy chứ. Với cả, nó hiếm khi

nghe điện thoại vào Chủ nhật lắm. Mọi người đều

biết, vào Chủ nhật thì chỉ có thể nhắn tin cho nó mà

thôi.

Nhưng đây là việc quan trọng không thể nói qua tin

nhắn được, nên tôi mới đợi đến tận thứ Hai.

" Give me something to believe in

Cause I don't believe in you anymore, anymore

I wonder if it's even makes a difference to try

Yeah, so this is goodbye."

" Có chuyện gì, thưa hoàng thượnggggg ? Rủ thần đi

nhậu hả ? Đi." Nhạc chờ của Golf đã gần hát đến

đoạn mới rồi nó mới chịu bắt máy. Tôi muốn mở

miệng mắng cho một trận vì cái tội mãi mới chịu bắt

máy, nhưng còn có thứ đáng để mắng hơn nên tôi

lại thôi.

" Vui ghê nhể. Các quần thần đã tập tụ hết vào hôm

thứ Sáu, vậy mà nhà ngươi đi con mẹ nó đâu mất ?"

Tôi mắng nó, trong đầu nghĩ rằng hôm ấy nó mà có

ở đấy thì mọi chuyện đã không thành ra tồi tệ đến

vậy.

Nó trả lời, giọng vô cùng đáng ghét. " Thần còn bận

đi phang - À không, ý thần là bận đi lang thang hẹn

hò với ti���u thiếp nhà mình. Sao ? Tao bỏ lỡ cái gì

hay ho à ?"

" Ừ... cái gì cũng hay ho hết." Tôi nói, giọng vô cùng

tức giận. Golf liền chú ý.

" Làm sao làm sao ?"

" Pun biết chuyện rồi."

" Yoooooooo ! Mày kể à ?! Mày phải nói với tao là

mày định kể với nó chứ !" Golf hét um lên từ đầu

dây bên kia như thường lệ. Tôi còn không cả có thời

gian để tức giận bởi mấy câu rống của nó, bởi vì

đang vô cùng lo lắng với những gì mình phải giải

quyết ngay lúc này.

" Tao không nói...."

" Vậy làm sao nó biết ?"

" Cậu ấy nhìn thấy clip trong máy tao... tình cờ..."

".........." Lúc này, cả hai đứa đều im lặng. Tôi có

thể biết trong đầu nó đang nghĩ gì.

" Đấy đúng là cách tệ nhất rồi. Nhưng tao không bảo

đấy là lỗi của mày đâu nhé, dù sao mày cũng không

cố ý." Mày không bảo á ?Chắc không ? Tôi liếc nhìn

điện thoại, cảm thấy hơi tức tối một chút, rồi thở

dài.

" Đương nhiên là không rồi. Lúc cậu ấy phát hiện

ra, tao sợ gần chết, nhưng bọn tao nói chuyện với

nhau rồi. Cậu ấy nói mình cần chút thời gian."

Golf cũng thở dài y như tôi. " Hiểu. Lúc nào nó sẵn

sàng thì bảo tao, tao sẽ giúp mày hết sức có thể."

" Cám ơn, thằng em. Và thay mặt Pun cám ơn luôn."

" Không có gì, không có gì. Quen biết nhau cả mà.

Bạn mày thì cũng như bạn tao." Câu trả lời của nó

làm tôi cảm động muốn chết. Tôi nở nụ cười, dù nó

không thể nhìn thấy. Xung quanh toàn những thằng

bạn tốt như thế, tôi thật may mắn.

" Yêu mày."

***

Đến giờ ăn chưa, và căng tin vô cùng nhộn nhịp.

Hôm nay tôi thật sự không rảnh chút nào, vì có một

đống việc phải làm. Tôi sẽ phải liên lạc với một số

bộ phận khác vì cần họ giúp đỡ cho Live Contest sắp

diễn ra mấy ngày tới.

Tôi chạy tới khu bán đồ uống, vì với tình trạng hiện

tại thì chắc chẳng thể ăn hẳn hoi được rồi. Vẫn còn

cả tá người phải trao đổi cùng. Năm nay chúng tôi

tổ chức ở nhà đa năng, nên mọi thứ có chút tất bật

hơn. Người trông coi nhà đa năng là một người ( rất

rất ) khó tính.

" Dì ơi, con... lấy một chai Splash nhé." Hôm nay

mình đành phải giả vờ thành Nichkhun vậy. Y__Y!

Vừa gọi thực đơn đầy bi thảm, tôi vừa nhìn quanh

căng tin. Dì bán hàng trẻ đẹp tất tưởi chạy hết chỗ

này sang chỗ khác, vẫn đang cố gắng mở nắp chai

cho tôi.

Tôi chợt nhìn thấy một thân hình dong dỏng cao của

ai đó đang đi đi lại lại không xa chỗ mình lắm, dù

cho khuôn mặt điển trai của cậu ấy chẳng có chút

bóng dáng của nụ cười. Tôi mở miệng, định gọi cậu

ấy, nhưng rồi lại nghĩ tốt hơn là thôi. ( Họng sẽ đau

đó.)

" Dì, con lấy thêm một Ovaltine nữa." Tôi gọi thêm

món, làm dì bán hàng tội nghiệp lại phải quay lại

mở tủ lạnh.

Sau khi đã lấy được những thứ mình cần, tôi trườn

trườn đến phía Mick ( bạn trai của Om). Thằng bé

đang ngồi ăn trưa với bạn bè của mình ngay gần đó.

" Hey, Mick !"

" V-vâng... p' No ?" Mick là một cậu bé lúc nào cũng

mang trên mình vẻ sợ hãi. Mấy lần tôi đã để ý được

rồi. Cứ mỗi khi nghe thấy ai đó gọi lớn tên mình, nó

liền giật mình thon thót. Thỉnh thoảng chúng tôi còn

trêu chọc nó bằng cách ấy. ( Film mà biết được s��

mắng chúng tôi chết mất, vì Mick là bảo bối của nó

mà.)

" Cho anh mượn cái bút với tờ giấy nhớ được

không ?"

" Đương nhiên rồi." Nó trả lời, rồi lục tìm đống đồ

dùng học tập trong cặp sách của mình. ( Tôi đoán là

thằng bé vừa mới ra khỏi lớp.) Chỉ phải đợi có một

chút, tôi liền nhận được một chiếc bút màu xanh

cùng với tập giấy nhớ màu hồng neon từ tay thằng

bé.

Liệu này có phải là một ý hay hay không ? -________-"

" Không còn màu khác à, Mickkkkk?" Tôi rên rỉ. Bạn

nhỏ Film mà ở đây, đảm bảo sẽ lại chửi tôi vì Mick

đã tốt bụng vậy rồi mà tôi còn đòi hỏi. ( Jeez, tao

cũng không thể chạm vào nó chứ gì ?!)

Tuy nhiên, bạn nhỏ Mick liền lắc đầu nguây nguẩy.

" Em không, p'No. Em trộm của chị em đấy." Phải

rồi, chứ chú mà tự mua, thì lại cute ( một cách kì

quặc ) quá. Dù sao thì, màu sắc cũng không phải là

một vấn đề. Tôi nhận lấy tập giấy nhớ rồi xé ra một

cái. Rồi tôi vội vàng nguệch ngoạc viết mấy chữ.

" Cám ơn nhé, Mick ! Anh chắc chắn sẽ để chú có

nhiều thời gian riêng tư ở với Om hơn ! Heh heh !"

Không buồn đợi nghe thằng bé giải thích ( cả hai

chúng nó đều phủ nhận mà ), tôi cong đít chạy đi

trước khi mục tiêu của mình biến mất.

Pun và bạn bè của mình đang đi lại trước cửa căng

tin không xa lắm chỗ tôi đang đứng. Tôi đoán họ đã

ăn xong rồi và đang chuẩn bị đi về lớp. Nhận ra

điều đó, tôi bèn đẩy nhanh bước chân, đi lướt qua

cậu Thư kí Hội học sinh, tay dúi vào lòng bàn tay

cậu ấy hộp Ovaltine. ( Cái cảnh này gần giống như

cảnh nhét chất cấm ấy.)

" Cười lên ch��t đi. "

Đó là những gì tôi viết lên tờ giấy nhớ để kèm với

hộp Ovaltine. Tuy nhiên, tôi chẳng dám quay lại

xem Pun có cười khi đọc tờ giấy ấy không, vì đang

quá xấu hổ. Không biết bạn của cậu ấy có nhìn thấy

mình không nữa. Tôi còn đang mải tập trung bước

đều bước về phía Nhà F và tiến thẳng đến phòng

CLB.

Bíp bíp.

Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, tôi liếc nhìn

một cái.

" Cám ơn.

Tôi đang cười nè. =]"

Người gửi : Pun Hội.Sinh

Icon mặt cười của cậu ấy khiến tôi không ngừng bật

cười như một kẻ tâm thần.

Tôi không hi vọng Pun có thể nhanh chóng vượt qua

được những điều tồi tệ đó.

Tôi chỉ ước một điều rằng Pun có thể nở nụ cười...

và cảm thấy hạnh phúc với những gì cậu ấy còn lại.

Đó là tất cả.

" Có tôi ở đây với cậu."

Kể từ ngày đó, tôi vẫn luôn cố gắng mang nụ cười

trở lại trên khuôn mặt Pun, chẳng buồn quan tâm

đến thời gian biểu bận rộn của mình. Tôi thường

nhìn thấy cậu ấy ở trước cửa nhà Hiệu bộ mỗi buổi

sáng, với vẻ bận rộn và gương mặt có đôi phần cau

có. Nhưng dù cho có vội đến mức nào ( vì cái tội dậy

muộn ), tôi cũng không quên cười và vẫy tay với cậu

Thư kí cau có đó. Gần đây, tôi hay bắt gặp hình ảnh

cậu ấy lúc nào cũng kè kè cả đống hồ sơ và tài liệu

trên tay. Và mỗi khi cậu ấy để ý thấy tôi, vẻ cau có

liền biến mất, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ

. Tôi tin rằng một nụ cười thành tâm có thể lây

nhiễm được. Khi bạn cười với một ai đó, tôi thực sự

tin rằng trong lòng đối phương sẽ cảm thấy tốt hơn,

và sẽ cười lại với bạn ngay lập tức.

Tôi không để tâm đến những sự việc xảy ra sau khi

chúng tôi nói chuyện với nhau ở nhà Pun ngày hôm

đó. Tôi thấy chẳng cớ gì phải gợi lại trong lòng cậu

ấy những cảm xúc kinh khủng của ngày hôm đó cả.

Thậm chí tôi còn không biết cậu ấy chọn cách giải

quyết hết mọi chuyện, hay là chẳng động vào bất cứ

thứ gì nữa. Nhưng có một điều, tôi luôn luôn tôn

trọng quyết định của cậu ấy. Nếu cậu ấy quyết định

quên hết thảy mọi chuyện và giả vờ như chưa từng

có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẵn sàng làm theo.

Hoặc không, nếu có một ngày, Pun sẵn sàng đối mặt

với sự thật, thì tôi cũng sẵn sàng... ở bên cạnh cậu

ấy. Tất cả những gì cậu ấy phải làm chỉ là đứng đó

và yêu cầu thôi.

Một buổi xế chiều, tôi đã phải chạy qua chạy lại

chạy qua chạy lại để nộp mẫu đơn chính thức của

CLB cho Hội đồng nhà trường. Đồng hồ đã báo gần

5h chiều rồi, vậy mà tôi vẫn phải đi đi lại lại giữa

Nhà F và nhà Hành chính, bởi vì mẫu đơn mà tôi đã

hì hục đánh máy rồi in ra hình như có cả mả lỗi.

Con bà nó chứ ! Mình đã kiểm tra kĩ lắm rồi mà !

Và giờ, tôi đã lết xác từ nhà F sang nhà Hành chính

lần này là lần thứ năm. Trong lòng bực bội vô cùng,

tôi còn nghĩ sao người ta không nhắm mắt cho qua

rồi chấp nhận bừa đi cho rồi. ( Tuy nhiên, may là

còn có Art kịp thời giúp tôi bình tĩnh lại, và nhắc tôi

rằng nếu hôm nay còn không giải quyết cho xong,

thì sẽ không có thời gian để nộp đơn yêu cầu tài trợ

nữa.) Kệ vậy, tôi đây sẽ tiếp tục nhịn nhục đến khi

nào xong vụ này. Giáo viên đã ở lại văn phòng đến

tận giờ này để giúp tôi hoàn thành mọi thứ.

Tôi vừa đi vừa chửi thầm chính mình trong bụng, vì

cái tội làm lộn xộn mẫu đơn này rồi tự khiến bản

thân bực mình. Điên cuồng đến mức còn chẳng

nhận ra có một bóng người cao gầy đang bước theo

ngay đằng sau mình. Gần nhau đến nỗi, vai hai đứa

chạm vào nhau.

" Có chuyện gì thế ? Có ai đổ nước tiểu vào bột ngũ

cốc của cậu hay sao ?" Bóng cao gầy đó là Pun, người

đang vừa hỏi vừa nhìn tôi mỉm cười. Tôi quay qua

nhìn cậu ấy thở dài, rồi giơ tờ đơn lên trước tầm mắt

cậu ấy.

" Cái vẹo gì vậy ?" Cậu ấy nhăn mày, rồi đọc to. "

Đơn xin giúp đỡ sự kiện LIVE CONTEST của Câu lạc

bộ Âm nhạc...? Giờ này mới xin tài trợ có phải hơi

muộn không ?" Thế là, cậu ấy bắt đầu xát muối vào

vết thương đã rỉ máu của chúng tôi, vì ai mà chẳng

biết là chúng tôi đã quá chậm trễ trong việc xin xỏ

cái thứ giời ơi đất hỡi này.

Đầu có chút nóng, máu có tí sôi, tôi trả lời. " Nếu

cuối ngày hôm nay mà được duyệt, thì coi như là đã

xong. Còn nếu không thì, ăn cám cả lũ. À, phải rồi.

Trường đã nôn ra 20k cho CLB tôi chưa ? Tài khoản

của cậu bị vét đi một khoản kha khá ấy nhỉ ?" Tôi lo

nên mới hỏi, vì chợt nhớ ra người đã giúp đỡ cho

CLB ( dù cho Earn mới là người đầu tiên giúp đỡ

chúng tôi ). Pun nhìn tôi cười, đầy vẻ thoải mái.

" Sớm thôi. Tôi nghĩ là ngày kia sẽ có. Và tài khoản

của tôi cũng không ảnh hưởng gì hết. Tôi cũng có

chút tiền tiết kiệm mà." À phải rồi, quên mất cậu

giàu nứt đố đổ vách ra.

Tôi nhanh chóng chớp lấy cơ hội, mặt dày cười với

cậu ấy. " Ồ, nếu cậu nhiều tiền như thế thì tài trợ

cho chúng tôi đê. Tôi có thể dùng tầm 30 đến 40

nghìn gì đấy, heh heh. Au !" Mình đáng nhẽ không

nên mở mồm ra nói mới phải. Tự dưng chả hiểu sao

lại đi cho cậu ấy cơ hội củng đầu mình ?!

Tôi xoa xoa đầu, rồi giơ ngón giữa với khuôn mặt

nhăn nhó. " Đã không cho người ta tiền, lại còn bạo

lực học đường ? Đồ đểu. Mà thôi, cậu định đi đâu

à ?" Tôi vừa đi vừa huýt sao, sau một hồi giả đau vờ

đớn. Nhìn thấy Pun, đột nhiên tâm trạng tôi tốt lên

hẳn. Không hiểu tại sao nữa, ban nãy còn cáu kỉnh,

mà giờ đã thấy vui vẻ rồi, chỉ vậy thôi.

Pun rảo bước ngay bên cạnh tôi, cười rồi đáp. "

Không, tôi xong việc sớm hơn dự định thôi ý mà."

Cậu ấy trả lời, rồi nhướn nhướn hàng lông mày như

muốn trêu chọc tôi. À phải, biết là CLB của tôi chậm

chạp rồi. Có phải ai cũng giỏi được như cậu đâu,thưa

ngài Thư kí Hội học sinh !

Ngay khi tôi đang định mắng cậu ấy mấy câu, thì

chúng tôi đã đến trước cửa phòng Hành chính rồi.

( May cho cậu đấy !) Tôi chỉ tay vào cậu ấy, ra điều

đừng có mong được cho đi nhanh như vậy, trước khi

đẩy cửa bước vào. Cô Pornratt vẫn ngồi đó đợi để

giúp tôi hoàn thành mẫu đơn.

Pun vào theo, rồi đợi tôi. Tim tôi đập thình thịch.

Không biết lần này có được duyệt không nữa. Mồ hôi

vã ra như tắm, dù cho điều hòa đang chạy như điên

trong phòng. Tôi nhìn chằm chằm cô Pornratt,

không thể đi đi về về thêm lần nữa đâu.

" Oh.... Napat." Cô Pornratt đã gọi cả họ của tôi ra

năm lần trong ngày hôm nay, và mỗi lần gọi là một

lần tin xấu lẽo đẽo theo sau.

" Vâng ?" Tôi trả lời, tim vẫn đập thùm thụp trong

lồng ngực. Hi vọng là mình không phải đối mặt với

tin dữ thêm lần nữa. Cô Pornratt dùng tay gõ gõ lên

tờ đơn, rồi gập nó vào làm đôi.

" Khi em gập nó lại thì ngày tháng năm vẫn không ở

vị trí trung tâm. Không nên nói điều này nhưng

mà... em làm lại lần nữa được không ?"

" Ughhhhhhhhhhhhhh, côôôôô ! Em mệt lắm rồi cô

ơi." Tôi bắt đầu ăn vạ như trẻ lên ba, nhưng cô vẫn

chỉ đơn giản lắc đầu.

" Ừ... cô cũng thấy khổ thân em lắm chứ. Nhưng nếu

cô cứ thế cho qua, chắc chắn là đơn này sẽ bị trả lại.

Em nên về sửa lại nó đi. Paramet đâu rồi ? Sao bạn

ấy không làm ?" Cô giáo hỏi về Met, biên soạn của

CLB chúng tôi. Đen một cái là nó đang nằm viện vì

bệnh Đăng-ngơ. ( Cả lũ chúng tôi hôm qua đã phải

vào thăm nó.) Vì thế nên giờ tôi mới phải cắm đầu

cắm cổ vào đống giấy tờ này, trong khi không thành

thạo chút nào.

Nhưng không sao, cần thì tôi sẽ lại sửa ! Đã đi được

một chặng đường rồi, kiểu gì cũng phải làm tới

cùng. Tôi thất vọng nhận lấy tờ đơn từ tay cô

Pornratt. " À, bạn ấy ốm cô ạ. Vậy em còn phải sửa

phần nào nữa không ? Em sẽ sửa hết một lần cho

xong." Cô chợt nhoẻn miệng cười. Rồi cô bắt đầu nói

gì đó với Pun, người vẫn đang đứng đằng sau tôi

đây.

" Pun, em giúp Napat được không ? Bạn ấy đang gặp

rắc rối với cái đơn. Em giỏi cái này, nên giúp bạn

mình một tay có được không ?" Ế ?! Tôi quay ra nhìn

tên quỷ có khuôn mặt đẹp trai kia, mặt cậu ấy đầy

vẻ lúng túng. Rồi cậu ấy gật đầu.

" Vâng ạ."

Hai chúng tôi rời khỏi văn phòng, tôi vừa cười vừa

trêu chọc Pun. " Òòòòòòò, mình có người để giúp cơ

mà nhỉ, sao tự dưng lại đi đâm đầu vào làm hùng

hục như trâu một mình thế nhỉ ? Ngu thật." Pun liền

phá lên cười.

" Sao cậu không nói với tôi là không có ai giúp ? Tôi

mà biết thì đã giúp cậu ngay rồi. Thật đấy, kể cả cô

không nhờ thì tôi cũng sẽ làm." Ừ, cậu chẳng phải

lúc nào cũng tốt bụng như vậy sao ? Tôi cau mày, rồi

giả vờ như không cần giúp đỡ gì sất ( thật ra thì cần

muốn chết ), liền bị cậu ấy gõ cho hai cái vào đầu.

Vì có cậu Thư kí giúp đỡ mà mọi thứ nháy mắt trở

nên vô cùng đơn giản ! Giở ra mới thấy, có cả một

mả các thứ phải chỉnh sửa, nên Pun quyết định làm

lại từ đầu luôn. Cậu ấy lấy cặp kính từ trong túi áo

ra, bắt đầu gõ gõ bàn phím, trong khi đó, tôi thì

vểnh râu ngồi chơi Rubic. ( Các thành viên còn lại

thì đang luyện tập ở phòng khác.) Cuối cùng, tôi

cũng nghe được tiếng máy in và giọng Pun nói điều

gì đó.

" Nếu mà phải quay lại đây để sửa lần nữa, tôi tình

nguyện cho cậu đá nát mông mình luôn." Hpmh, cậu

ấy thỉnh thoảng toàn làm tôi cáu thôi. Tôi đây không

ngại quay lại đây lần nữa để có thể được đá mông cái

vị Gì-Cũng-Biết này đâu.

Nhưng cuối cùng, tôi chẳng có cơ hội được làm điều

ấy, khi mà mọi thứ diễn ra theo đúng như những gì

cậu ấy đã nói. Cái đơn hoàn hảo từ đầu đến chân. Cô

Pornratt nhìn tôi cười, như thể muốn chúc mừng tôi

vì đã lượm lặt được một tay giúp đỡ tuyệt vời. Tuy

nhiên, cái tên chịu trách nhiệm cho việc này vẫn

còn đang không ngừng làm tôi khó chịu, tôi bèn len

lén đá vào cẳng chân tên đó một cái. Heh heh.

Sau khi giải quyết xong cái đơn, chúng tôi vẫn phải

loanh quanh ở dãy nhà mới xây này mãi, vì tôi còn

phải gửi fax đống giấy tờ đi, và còn một đống việc

thứ khác nữa. Vì CLB đã liên lạc với hầu hết các

công ty ở đây, nên tất cả những gì tôi phải làm là

gửi nó đi cho họ. Đã gần 8 giờ tối rồi, nên cứ công ty

nào có khả năng sẽ chấp thuận là tôi gửi tất, thay vì

hoang phí thời gian đợi đến sáng mai. Một vài công

ty là của gia đình một vài đứa trong CLB, nên tôi đề

nghị chúng nó mang mấy giấy tờ cần thiết về đưa

thẳng cho bố mẹ chúng nó, đỡ phải fax fủng tốn

tiền.

Cuối cùng, đồng hồ báo đã hơn 9h nên tôi quyết

định sẽ dừng lại tại đây và rời trường. Tôi quay qua

nhìn Pun, cậu ấy vẫn đứng đó đợi trong khi tôi ngồi

gọi cho hàng tá nơi, trên tay là một trong những

quyển sách lấy được từ CLB ( mà chúng thì toàn liên

quan đến âm nhạc cả ). Cậu ấy còn chẳng giục tôi

lấy một lần.

" Cậu đói không, Pun ? Xin lỗi, tôi làm mất nhiều

thời gian quá." Tôi đặt đống giấy tờ lên tay rồi hỏi.

Sau tất cả, chúng tôi còn chẳng có cơ hội mà ăn

uống gì, mà đã hơn 9h rồi. Pun gập cuốn sách dày

cộp lại, rồi nhìn tôi cười.

" Tôi còn tưởng cậu sẽ để tôi chết đói chứ."

Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhh, người ta xin lỗi

màaaaaaaaaaaa.

Tôi vội vàng xin lỗi, rồi quẳng hết mọi thứ lại, tự

nghĩ với bản thân rằng cuối cùng thì cũng được về

nhà.

***

Pun cứ nằng nặc đòi được tiễn tôi về đến tận nhà,

dù cho tôi đã nói đến gãy cả lưỡi rằng cậu ấy nên đi

thẳng về nhà đi, đừng tiêu tốn thời gian làm gì nữa.

( Đã muộn lắm rồi ) Nhưng cậu ấy nhất mực nói "

không" với tôi. Thậm chí cậu ấy còn nói rằng, nhà

hai đứa không xa lắm nên đừng có tranh cãi làm gì.

Thôi được rồi. Cứ làm một người tốt bụng như ý cậu

muốn đi. Tôi đã quên mất điều đó. Cuối cùng, tôi

mệt nên chẳng muốn tranh cãi nữa, đành mặc cho

cậu ấy làm theo ý mình và đưa mình về nhà.

Vừa về đến đường nhà mình, tôi chợt nghĩ mình nên

mời cậu ấy một bữa để cám ơn, vì cậu ấy đã giúp tôi

giải quyết chuyện đơn từ, rồi ở lại bầu bạn với tôi

đến tận tối muộn, còn không quên đưa tôi về tận

nhà nữa.

" Đi ăn cái gì đi." Tôi nói với cậu ấy, rồi bảo tài xế

đỗ lại ở ngay ngã tư, thay vì về đến nhà tôi. Khuôn

mặt cậu ấy liền trở nên nhẹ nhõm, trước khi mở

miệng ra nói.

" Tôi còn tưởng cậu quên mất rồi chứ..." Ế ? Vậy ra

cậu đợi tôi mở lời trước ? Sao không chịu nói luôn

ngay từ đầu hả?!

Tôi đi bộ cùng cậu ấy tới đường Ekamai, và chúng

tôi dừng lại ở một cửa hàng gà nướng khá là đông

đúc. Tôi chưa từng tới đây lần nào. Quán ở ngay lề

đường, và vừa ăn vừa thưởng thức khí thải của oto

cũng khá là thú vị, nên tôi quyết định thử cho biết.

Hai đứa chen mãi mới vào được trong quán, rồi Pun

bắt đầu gọi một dãy dài dằng dặc các món ăn.

" Cho cháu... một nộm đu đủ Thái, kèm với trứng vịt

ướp muối, một gà nướng, sốt cá hồi, một súp sườn

lợn nóng, một suất bò nướng, một suất gan ngọt, cá

Pec ướp chanh, với hai bát xôi. À, cả Pepsi nữa nhé."

Đại thiếu gia, cậu muốn tôi phá sản có phải không ?!

Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy, rồi vội vàng kiểm tra ví.

" Tôi phải trả hết ngần ấy sao ?! Cậu gọi đồ như kiểu

có cái voucher giảm giá 3.000 Bath ở đây ấy !"

" Ế ? Cậu mời hả ? Tôi không biết, vậy để gọi thêm."

Cậu ấy vừa nói vừa ngoác miệng cười với tôi, tay thì

vẫy vẫy như muốn gọi thêm đồ. Tôi liền nhổm lên

tét đầu cậu ấy một cái.

" Đủ rồi đủ rồi. Trả xong chắc tôi gặm cỏ mất." Tôi

phàn nàn, vừa đúng lúc phục vụ mang nước tới,

may quá không thì khát khô mất. Pun khúc khích

cười, rồi cậu ấy nhìn tôi.

" Tôi trả được mà, jeez. Cậu muốn ăn gì nữa

không ?" Cậu ấy còn dám hỏi như thế nữa sau khi

gọi một tòa la hán đồ ăn, mà tôi không biết liệu hai

đứa có ăn hết được không nữa. Tôi bèn lắc đầu.

Không thể đợi thêm được nữa. ( Vì tôi cũng đang

chết đói đây.)

Trong khi đợi đồ ăn mang ra, chúng tôi còn có thể

nghe được tiếng nhạc từ quán pub bên cạnh, càng

làm tăng thêm bầu không khí thoải mái giữa hai

đứa. Một lúc sau, đủ loại đồ ăn mà Pun đã gọi lần

lượt được bày ra bàn, đầu tiên là nộm đu đủ với

trứng vịt muối, gà nướng và sốt cá hồi.

" Đây, ăn thử đi. Cái này ngon nè. Tôi và Pang đã

thử ăn trước đó rồi." Cậu Thư kí nói, trong khi xẻ

cho tôi ít gà nướng vào đĩa. Hiểu rồi, ra là cậu ấy đã

từng đến đây. Bảo sao ngồi gọi một hơi các món

không ngừng nghỉ. Và thay vì là tôi mời cậu ấy ăn

tối, lần này lại trở thành cậu ấy mời.

" Này này. Thôi đủ rồi. Cậu cũng ăn đi." Chẳng cần

đợi lâu, đĩa của tôi đã đầy ắp thức ăn, đặc biệt là khi

món cá Pec được mang ra, thì Pun bắt đầu bận rộn

với việc lấy cho tôi ăn. Xin chào, tui là No ! Không

phải Pang đâu ông nội !

" Oh, okay. Ăn đi ! Tôi thấy dạo gần đây cậu bận

lắm, nên nhớ phải cung cấp đủ năng lượng cho bản

thân đấy." Cậu ấy nói, trước khi lại trút một đống

thịt bò vào đĩa của tôi, rồi mới chịu ngồi ăn. Nhìn

như vậy, tôi không khỏi lắc đầu.

" Cậu thì sao ? Ban nhạc tập luyện đến đâu rồi ? Tôi

chẳng thấy các cậu tập luyện mấy, đã tập tành gì

chưa thế ?" Pun liền bật cười ranh mãnh.

" Cứ đợi đi rồi cậu sẽ thấy. Cậu chắc chắn sẽ vô cùng

bất ngờ cho xem." Bất ngờ theo cái kiểu gì mới

được ? Nhưng chưa kịp hỏi, thì cậu ấy đã xúc cho tôi

thêm một thìa trứng muối nữa. Cậu định vỗ béo tôi

rồi đem bán có phải không tên kia ?!

Chẳng mất bao lâu, chúng tôi đã giải quyết xong cả

bàn ăn. Thật không thể tin nổi là trước đó tôi đã

từng nghĩ rằng không thể ăn hết cả được đống đồ

đủ các thể loại thức ăn đó. Xếp bát đũa lại, tôi uống

một ngụm nước để trôi nốt miếng súp cuối cùng

trong miệng. Bụng tôi trương phềnh lên, cảm giác

không thể nhấc mông dậy nổi.

" Cậu no chưa ? Muốn gọi thêm gì nữa không ?" Pun

vẫn ngồi gỡ cá, mặt chẳng chút lo lắng. Cậu ấy thậm

chí còn hỏi xem tôi có muốn ăn nữa không. Cậu

thích thì cứ ăn tiếp, còn tôi thì thôi xin dừng cuộc

chơi tại đây ! Chào !

" Không ăn nổi nữa đâu, tôi no lắm rồi."

" Cậu ăn có tí à." Cái tên này. Tôi lườm cái tên đẹp

trai đó, khi thấy nét khinh bỉ trên khuôn mặt cậu ấy,

làm tôi lập tức phải cho ngón giữa ra trận.

Chỉ một lát sau, Pun đã vét xong đồng đồ ăn còn lại.

Thậm chí cậu ấy còn gọi thêm cả sữa chua thạch để

tráng miệng nữa. Tôi há hốc nhìn cậu ấy, vì người

Pun rất gầy, nên tôi tự hỏi không biết đống đồ ăn nó

chui đi đầu rồi nữa. Cái này như một bí mật của

thiên hà vậy, vì dù tôi có nhìn kĩ tới cỡ nào, thì cái

tên quỷ kia vẫn gầy trên từng centimet.

" Đi b�� về nhà nhé ? Coi như là để tiêu thực đi." Pun

nói sau một hồi cãi nhau xem ai là người trả tiền,

kết quả chung cuộc là tôi thắng. ( Cậu ấy thực sự

muốn trả, nhưng tôi nhất định không cho vì hôm

nay cậu ấy đã giúp mình rất nhiều.) Hai đứa thống

nhất là đi bộ về, vì từ đó cũng không cách nhà tôi

bao xa. Cũng là một cách tốt để tiêu thụ calo trong

cơ thể. Tôi gật đầu với Pun, rồi rời khỏi quán ăn,

vừa đi vừa xoa bụng.

Nhưng rồi, mắt tôi chợt bắt được một cảnh tượng

đang xảy ra ở phía bên kia đường.

Mình đáng nhẽ không nên cùng Pun đi dạo trên

Ekamai khi mà đã gần 11h rồi mới phải.

" Này, No. Ở đây lắm quán pub thế. Với cả, đằng kia

là cái gì ?" Giờ không phải lúc để tò mò đâu. Tôi

lưỡng lự trong giây lát, rồi vội vàng đứng chắn

trước mặt để cậu ấy không thể nhìn ra đằng đó.

" Đâu ? À, nếu cậu đi thẳng đường này thì sẽ ra

Curve. Nhưng ở đó đắt thấy bà ra ấy. Nhưng nếu

cậu tiếp tục đi thì ở đây có một nơi cậu có thể thử

hút hookah . Muốn thử không ?" Tôi cố gắng làm xao

nhãng, để cậu ấy chỉ có thể tập trung vào phía

đường bên này. Pun có vẻ đồng tình với ý kiến của

tôi, và chúng tôi đã thực sự rẽ sang góc đường khác

và hướng thẳng tới đó.

Hai đứa đã có thể đi đường ấy, nếu như không có

cái xe ngu si đần đồn nào đó đi ngang qua bật nhạc

to đùng, khiến tất cả mọi người trên đường đều phải

ngoảnh ra nhìn.

Giữa lúc mấy bài nhạc khó hiểu được bật lên một

cách vô cùng vô duyên, Pun ngoảnh đầu lại và nhìn

thấy một thứ gì đó, không phải cái oto. Cậu ấy liền

chết lặng, khi chứng kiến một cảnh tượng mà tôi

không muốn cậu ấy nhìn thấy chút nào.

Aim đang mặc một chiếc váy cúp ngực bằng da,

khoe trọn làn da trắng sáng của mình. Cô ấy đang

đứng trước quán JET, nằm ở đường đối diện, với

một người đàn ông. Tôi nhìn theo về phía mắt Pun

đang nhìn, và thấy được cánh tay của gã đó đang

vòng quanh người cô ấy.

Ngay lúc đó, tôi không buồn quan tâm xem Aim

đang làm gì, với ai, và thậm chí điều đó nguy hiểm

tới cô nàng tới mức nào, khi thấy điều đó chỉ khiến

cho người con trai đang đứng bên cạnh tôi lúc này

chững người lại. Không còn có lấy một nét của nụ

cười vương lại trên khuôn mặt cậu ấy, dù cho tôi đã

phải dành một đoạn thời gian rất dài để mang nó

trở lại. Tôi không thể trơ mắt đứng yên được nữa.

Tôi dùng cả đôi cánh tay mình kéo Pun lại, để cậu ấy

chỉ có thể nhìn thấy độc mình tôi.

Cơ thể cậu ấy không còn tí sức lực nào, tôi có thể dễ

dàng kéo cậu ấy lại mà chẳng cần dùng nhiều sức.

Nhìn vào gương mặt góc cạnh ấy, tôi không thể

đoán nổi bên trong cậu ấy đang thấy ra sao. Tôi kéo

cậu ấy lại và ôm lấy thật chặt, không quan tâm đến

việc mọi người xung quanh có thể nhìn thấy hai

đứa. Tôi chỉ biết mình cần phải ngăn không cho Pun

tiếp tục nhìn những hình ảnh ấy nữa, ngăn cậu ấy

khỏi suy nghĩ về điều đó, và giải thoát cậu ấy ra

khỏi những nỗi đau. Tôi muốn cậu ấy mở mắt ra và

chỉ nhìn thấy duy nhất một mình tôi thôi, người con

trai lúc nào cũng quan tâm đến cậu ấy, luôn luôn ở

bên cậu ấy.

" Pun... đừng nhìn ra đằng đó..." Thật lạ rằng tôi lại

là người duy nhất rơi nước mắt. Tôi không biết

chúng bắt đầu rơi từ lúc nào nữa. Tôi thậm chí còn

không thể nhận ra. Tất cả những gì tôi biết chỉ có

một điều, rằng mình là người đã phá hủy cuộc đời

của Pun. Tôi là người đã khiến cậu ấy biết được

những điều kinh khủng đó. Là người đã mang cậu

ấy đến đến đây, để rồi phải chứng kiến cảnh tượng

đau lòng ấy. Tất cả đều là lỗi của tôi. Là lỗi của tôi.

Đều là lỗi của tôi. Là tôi đã gây ra.

" Pun... hãy chỉ nhìn tôi thôi. Đừng ngoảnh lại nhìn

bên đó nữa. Làm ơn... hãy chỉ nhìn mình tôi thôi..."

Tôi không ngừng lặp lại. Tôi ôm cậu ấy ngày một

chặt hơn, dù cho cánh tay mình ngày một yếu đi.

Nước mắt tôi thấm ướt bộ đồng phục của cậu ấy.

Khi Pun bắt đầu chầm chậm vươn cánh tay lên ôm

lấy tôi, toàn thân tôi run rẩy.

" Tôi xin lỗi, Pun. Tôi rất xin lỗi cậu..."

" Không, No. Cám ơn cậu. Cám ơn... cậu."

Bàn tay Pun lạnh như đá khi ôm lấy tôi, như thể tôi

là người cuối cùng cậu ấy có thể dựa vào.

Nếu như cậu đánh mắt nhìn quanh và không thấy

còn ai bên cạnh mình nữa, hãy quay đầu lại, nhìn

xem tôi đang ở đâu.

Sau đêm hôm đó, Pun đã gần như phải bắt đầu lại

từ con số không. Và cả tôi cũng vậy. Đó thật sự là

một khoảng thời gian khó khăn cho cả hai đứa. Cậu

ấy phải tập trung vào việc luyện tập với ban nhạc

của mình, còn tôi thì bị cuốn vào việc tổ chức sự

kiện. Tôi cũng vẫn tiếp tục công việc trêu ghẹo của

mình, để cậu ấy có thể tươi cười lại được một chút.

Haiz, chắc hàng ngày tôi phải mua cho cậu ấy mấy

cuốn truyện tranh gì đó h��i hài mất thôi. ( Nhưng

mà mấy quyển đấy xuất bản theo tuần cơ, nên nói

chung là tôi cũng không làm vậy được.) Mấy ngày

đầu, Pun trông có vẻ chán nản, nhưng những ngày

sau, cậu ấy rốt cuộc cũng đã chịu ở chỗ này hay chỗ

kia cười một chút, đặc biệt là mỗi khi nghe được

mấy câu chơi chữ ngu si đần độn của tôi. ( Chẳng

hạn như, tại sao con hải cẩu lại cười trước trò đùa

này ? Bởi vì nó là cái trò... máu chó nhất mà nó

từng nghe được. Buồn cười lắm đúng không ? Đừng

trả lời tôi, cứ cười đi đã. Tôi đang bảo các cậu phải

cười đó.) Có một điều khá rõ ràng là Pun đã vui vẻ

lên được một chút, có lẽ là bởi cậu ấy có hàng đống

việc phải làm và không muốn ai phải lo lắng cho

mình. ( Bạn bè của cậu ấy đã nhận ra có điều gì đó

không ổn, nên mới chạy đến tìm tôi để hỏi. Nhưng

vì bản thân không có nhiệm vụ phải nói ra, nên tôi

bảo với họ rằng mình không biết.) Vừa đúng lúc tôi

bắt đầu tự hỏi không biết nụ cười đó của Pun là thật,

hay cậu ấy chỉ cố nặn ra chúng mà thôi. Đôi mắt ấy

từng tràn đầy sự tin tưởng, vậy mà nay đã trở nên

mệt mỏi và yếu đuối, không còn giống trước kia

nữa.

Một ngày trước khi Live Contest diễn ra, tôi ngập

ngụa trong công việc. Có chút rắc rối với vài bộ âm

li mà chúng tôi cần dùng tới, nên tôi đã phải gọi thợ

đến xem xét chúng. ( Đồ điện tử thì tôi bó tay,

không biết sửa.) Và vì năm nay chương trình được

tổ chức ở nhà thi đấu, nên chúng tôi đã phải di

chuyển toàn bộ các thiết bị và đồ dùng cần thiết đến

đó. Đó thực sự là một rắc rối rất lớn, khi chúng tôi

phải tự thân vận động vì không còn đủ quỹ để mà

thuê người.

Vừa lúc tôi đang khuân bộ âm li bass từ Nhà F sang

nhà thi đấu, một giọng nói cất tiếng gọi tên tôi.

" No... Sao cậu lại phải tự làm hết mọi việc thế

này ?! Nào, để tớ giúp một tay !" Earn có vẻ như vừa

đi ngang qua. Tạ ơn Ngọc hoàng Thượng đế ! Tôi liền

cười tươi roi rói, chuyển bộ âm li qua cho cậu ấy

không chần chừ dù chỉ một giây. Tôi còn bảo cậu ấy

đứng đây đợi một chút, để chạy vào lấy nốt hai cái

giá đựng micro mang đi theo luôn.

" Jeez, bao nhiêu thứ phải làm. Mà cậu lại không có

ai giúp hả ?" Earn hỏi tôi trong lúc hai đứa đang

trên đường tới nhà thi đấu, dưới ánh mặt trời đang

chiếu chói chang. Lấy cánh tay lau bớt đi mồ hôi

vương trên trán, tôi trả lời.

Sau đêm hôm đó, Pun ��ã gần như phải bắt đầu lại

từ con số không. Và cả tôi cũng vậy. Đó thật sự là

một khoảng thời gian khó khăn cho cả hai đứa. Cậu

ấy phải tập trung vào việc luyện tập với ban nhạc

của mình, còn tôi thì bị cuốn vào việc tổ chức sự

kiện. Tôi cũng vẫn tiếp tục công việc trêu ghẹo của

mình, để cậu ấy có thể tươi cười lại được một chút.

Haiz, chắc hàng ngày tôi phải mua cho cậu ấy mấy

cuốn truyện tranh gì đó hài hài mất thôi. ( Nhưng

mà mấy quyển đấy xuất bản theo tuần cơ, nên nói

chung là tôi cũng không làm vậy được.) Mấy ngày

đầu, Pun trông có vẻ chán nản, nhưng những ngày

sau, cậu ấy rốt cuộc cũng đã chịu ở chỗ này hay chỗ

kia cười một chút, đặc biệt là mỗi khi nghe được

mấy câu chơi chữ ngu si đần độn của tôi. ( Chẳng

hạn như, tại sao con hải cẩu lại cười trước trò đùa

này ? Bởi vì nó là cái trò... máu chó nhất mà nó

từng nghe được. Buồn cười lắm đúng không ? Đừng

trả lời tôi, cứ cười đi đã. Tôi đang bảo các cậu phải

cười đó.) Có một điều khá rõ ràng là Pun đã vui vẻ

lên được một chút, có lẽ là bởi cậu ấy có hàng đống

việc phải làm và không muốn ai phải lo lắng cho

mình. ( Bạn bè của cậu ấy đã nhận ra có điều gì đó

không ổn, nên mới chạy đến tìm tôi để hỏi. Nhưng

vì bản thân không có nhiệm vụ phải nói ra, nên tôi

bảo với họ rằng mình không biết.) Vừa đúng lúc tôi

bắt đầu tự hỏi không biết nụ cười đó của Pun là thật,

hay cậu ấy chỉ cố nặn ra chúng mà thôi. Đôi mắt ấy

từng tràn đầy sự tin tưởng, vậy mà nay đã trở nên

mệt mỏi và yếu đuối, không còn giống trước kia

nữa.

Một ngày trước khi Live Contest diễn ra, tôi ngập

ngụa trong công việc. Có chút rắc rối với vài bộ âm

li mà chúng tôi cần dùng tới, nên tôi đã phải gọi thợ

đến xem xét chúng. ( Đồ điện tử thì tôi bó tay,

không biết sửa.) Và vì năm nay chương trình được

tổ chức ở nhà thi đấu, nên chúng tôi đã phải di

chuyển toàn bộ các thiết bị và đồ dùng cần thiết đến

đó. Đó thực sự là một rắc rối rất lớn, khi chúng tôi

phải tự thân vận động vì không còn đủ quỹ để mà

thuê người.

Vừa lúc tôi đang khuân bộ âm li bass từ Nhà F sang

nhà thi đấu, một giọng nói cất tiếng gọi tên tôi.

" No... Sao cậu lại phải tự làm hết mọi việc thế

này ?! Nào, để tớ giúp một tay !" Earn có vẻ như vừa

đi ngang qua. Tạ ơn Ngọc hoàng Thượng đế ! Tôi liền

cười tươi roi rói, chuyển bộ âm li qua cho cậu ấy

không chần chừ dù chỉ một giây. Tôi còn bảo cậu ấy

đứng đây đợi một chút, để chạy vào lấy nốt hai cái

giá đựng micro mang ��i theo luôn.

" Jeez, bao nhiêu thứ phải làm. Mà cậu lại không có

ai giúp hả ?" Earn hỏi tôi trong lúc hai đứa đang

trên đường tới nhà thi đấu, dưới ánh mặt trời đang

chiếu chói chang. Lấy cánh tay lau bớt đi mồ hôi

vương trên trán, tôi trả lời.

Tôi vẫn ở đây.

Sau đêm hôm đó, Pun đã gần như phải bắt đầu lại

từ con số không. Và cả tôi cũng vậy. Đó thật sự là

một khoảng thời gian khó khăn cho cả hai đứa. Cậu

ấy phải tập trung vào việc luyện tập với ban nhạc

của mình, còn tôi thì bị cuốn vào việc tổ chức sự

kiện. Tôi cũng vẫn tiếp tục công việc trêu ghẹo của

mình, để cậu ấy có thể tươi cười lại được một chút.

Haiz, chắc hàng ngày tôi phải mua cho cậu ấy mấy

cuốn truyện tranh gì đó hài hài mất thôi. ( Nhưng

mà mấy quyển đấy xuất bản theo tuần cơ, nên nói

chung là tôi cũng không làm vậy được.) Mấy ngày

đầu, Pun trông có vẻ chán nản, nhưng những ngày

sau, cậu ấy rốt cuộc cũng đã chịu ở chỗ này hay chỗ

kia cười một chút, đặc biệt là mỗi khi nghe được

mấy câu chơi chữ ngu si đần độn của tôi. ( Chẳng

hạn như, tại sao con hải cẩu lại cười trước trò đùa

này ? Bởi vì nó là cái trò... máu chó nhất mà nó

từng nghe được. Buồn cười lắm đúng không ? Đừng

trả lời tôi, cứ cười đi đã. Tôi đang bảo các cậu phải

cười đó.) Có một điều khá rõ ràng là Pun đã vui vẻ

lên được một chút, có lẽ là bởi cậu ấy có hàng đống

việc phải làm và không muốn ai phải lo lắng cho

mình. ( Bạn bè của cậu ấy đã nhận ra có điều gì đó

không ổn, nên mới chạy đến tìm tôi để hỏi. Nhưng

vì bản thân không có nhiệm vụ phải nói ra, nên tôi

bảo với họ rằng mình không biết.) Vừa đúng lúc tôi

bắt đầu tự hỏi không biết nụ cười đó của Pun là thật,

hay cậu ấy chỉ cố nặn ra chúng mà thôi. Đôi mắt ấy

từng tràn đầy sự tin tưởng, vậy mà nay đã trở nên

mệt mỏi và yếu đuối, không còn giống trước kia

nữa.

Một ngày tr��ớc khi Live Contest diễn ra, tôi ngập

ngụa trong công việc. Có chút rắc rối với vài bộ âm

li mà chúng tôi cần dùng tới, nên tôi đã phải gọi thợ

đến xem xét chúng. ( Đồ điện tử thì tôi bó tay,

không biết sửa.) Và vì năm nay chương trình được

tổ chức ở nhà thi đấu, nên chúng tôi đã phải di

chuyển toàn bộ các thiết bị và đồ dùng cần thiết đến

đó. Đó thực sự là một rắc rối rất lớn, khi chúng tôi

phải tự thân vận động vì không còn đủ quỹ để mà

thuê người.

Vừa lúc tôi đang khuân bộ âm li bass từ Nhà F sang

nhà thi đấu, một giọng nói cất tiếng gọi tên tôi.

" No... Sao cậu lại phải tự làm hết mọi việc thế

này ?! Nào, để tớ giúp một tay !" Earn có vẻ như vừa

đi ngang qua. Tạ ơn Ngọc hoàng Thượng đế ! Tôi liền

cười tươi roi rói, chuyển bộ âm li qua cho cậu ấy

không chần chừ dù chỉ một giây. Tôi còn bảo cậu ấy

đứng đây đợi một chút, để chạy vào lấy nốt hai cái

giá đựng micro mang đi theo luôn.

" Jeez, bao nhiêu thứ phải làm. Mà cậu lại không có

ai giúp hả ?" Earn hỏi tôi trong lúc hai đứa đang

trên đường tới nhà thi đấu, dưới ánh mặt trời đang

chiếu chói chang. Lấy cánh tay lau bớt đi mồ hôi

vương trên trán, tôi trả lời.

Nächstes Kapitel