Nam Cung Ngạo nhìn cửa sổ, ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua bức mành xanh biếc chiếu vào, anh nhướng nhướng mi:
Hẳn là muộn rồi, ánh nắng chiếu mạnh như thế.
Lương Mộc Tình đột nhiên ngồi dậy:
"Không thì anh trèo cửa sổ ra ngoài đi."
Cô bối rối lấy ra quần áo mà anh đã để lại đây:
"Anh mau mặc vào đi."
Đôi mắt Nam Cung Ngạo khóa chặt cô, anh rất không thích mà hỏi một câu:
"Anh không thể gặp người?"
Bọn họ thật vất vả mới ở bên nhau, nhưng cô gái này lại khiến anh giống như yêu đương vụng trộm, không cho đi cửa chính, để anh trèo cửa sổ. Nam Cung Ngạo anh có khả năng làm chuyện này sao?
Lương Mộc Tình thấy anh bất động, vì thế thúc giục:
"Anh nhanh lên, em không thể mang đàn ông về nhà ngủ."
Nam Cung Ngạo khẽ cười một tiếng:
"Đó là trước kia, sau này em có thể."
Anh có tự tin này, cảm thấy ba mẹ cô thật sự thích anh, cho nên anh muốn tùy tiện tới.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com