Nam Cung Ngạo nghe cậu nhóc nói vậy, trên mặt hiện lên tia ấm áp, tiểu gia hỏa này thật đúng là không tồi, còn dám uy hiếp anh như vậy, nhưng anh đương nhiên sẽ không cho cậu nhóc cơ hội đấy rồi.
"Tiểu Tình là người phụ nữ của chú, chú đương nhiên sẽ đối xử tốt với cô ấy, con yên tâm đi."
Lương Tử hôn lên mặt Lương Mộc Tình một cái, dưới đáy mắt thế mà lại hiện lên một chút bi thương. Giao mẹ lại cho người đàn ông này, trong lòng cậu nhóc ít nhiều gì cũng chịu khổ sở.
Cậu ngồi dậy, nhảy xuống giường, tự mình đi giày vào. Đôi mắt to đen tròn khẽ chớp, cuối cùng hỏi một câu.
"Bao lâu nữa mẹ mới tỉnh?
Nam Cung Ngạo lắc đầu, vừa rồi bác sĩ cũng đến, cô bị kinh hách quá độ, bao giờ tỉnh lại phải phụ thuộc vào chính cô.
Lương Tử đi đến ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh, cậu nhóc nghĩ nghĩ.
"Chú cho cháu mượn điện thoại một lúc, cháu muốn báo với mọi người ở nhà một tiếng."
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com