Khải Lỵ vương phi đặt cốc xuống,nâng tay chỉnh tóc rồi cười nhẹ.
"Chúng tôi rất giống nhau, nhưng tôi không có thân thích nào ở Lâm Thành cả, vì vậy chuyện này không có bất cứ liên quan nào đến tiểu thư cô."
Lời của cô rất thẳng thắn, chính là muốn đánh bay mọi suy nghĩ trong đầu Mạc Thanh Yên, khiến cô không chú ý đến việc giữa bọn họ có mối quan hệ.
Mạc Thanh Yên đương nhiên nghe ra được, cô cũng không có ý muốn bám víu, nhất thời cảm thấy cũng không cần thiết phải đi nói chuyện với cô ta.
Cô đứng dậy, "vương phi, tôi còn có việc, xin về trước".
Khải Lỵ vương phi rõ ràng có thể cảm nhận được ngạo khí của cô,luồng hơi thở cao quý kia vẫn rất rõ ràng. Mím môi, cuối cùng hai tròng mắt hơi lung lay một chút.
"Cảm ơn cô đã nhường bộ y phục cho con gái của tôi."
"Tôi cũng không phải là rất thích bộ y phục đó nên mới nhường, không cần để ý."
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com