Mạc Thanh Tuyết đột nhiên hoàn hồn, kéo ra ý cười miễn cưỡng, "Không có, ba, bọn họ nói vẫn chưa đến ngày, báo cáo của ba còn chưa hoàn thành đâu."
Mạc Chí Kiên nghi ngờ, "Là mấy người bọn họ gọi điện thoại cho ba đến lấy mà, không thể nào nhầm được?"
Mạc Thanh Tuyết nắm lấy tay của ông ta và dẫn ra bên ngoài khoa kiểm tra sức khoẻ, "Ba, bọn họ nói phải đợi mấy ngày nữa lận, đến lúc đó con khác đến cầm qua cho ba mà, công ty của ba không phải có rất nhiều công vụ sao? Mau về công ty đi ạ."
Tiễn Mạc Chí Kiên đi rồi, Mạc Thanh Tuyết vội vàng gọi ngay cho mẹ của cô ta.
Bạch Mạn Cầm không có việc gì để làm nên cùng với một đám phu nhân đánh mạt chược, thấy tiếng điện thoại reo, bà ta chuyển đống mạt chược qua một bên và nhận điện.
"Tiểu Tuyết, có việc gì thế?"
Nha đầu kia bỏ nhà đi cũng được một thời gian rồi, hôm nay mới thấy nhớ đến gọi điện cho bà ta.
"Mẹ, bây giờ mẹ đang ở đâu? Con có việc gấp muốn hỏi mẹ."
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com