Lệ lão gia tử gọi Lệ Đình Tuyệt một tiếng, rồi hai người đi phòng cách vách.
"Tuyệt, nói đi, rốt cuộc đó có phải là con của con hay không?"
Lệ lão gia tử đã sớm mong ngóng ôm cháu trai, nếu như đây thật sự là con của anh, như vậy ông vui vẻ còn không kịp nữa.
Lệ Đình Tuyệt hai chân gác vào nhau, ngón tay thon dài xoa nhẹ hai thái dương, anh đã uống rượu, bây giờ đầu có chút đau. Mày nhíu lại, lạnh lùng nói.
"Tay của cô ta còn chưa chạm qua, làm sao mà có con được?"
Lệ lão gia tử vẻ mặt nghi ngờ, "Ông thấy con bé không giống như là diễn trò, con cứ ngẫm lại cho tốt, có phải hay không sau khi con uống say nên mới xảy ra chuyện này."
Nếu thật sự là con cháu Lệ gia, ông không cho phép nó phải lưu lạc ngoài đường.
Lệ Đình Tuyệt lạnh lùng cười, "Làm hay không làm, con còn không biết sao?"
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com