Hàng thị mới vừa đứng dậy, lập tức cảm thấy choáng váng, người vẫn chưa đi tới cửa trước mắt đã tối sầm lại không có tri giác.
Lần nữa tỉnh lại, bà đã nằm ở trên giường rồi.
"Đứa bé này," Cố lão thái thái nở nụ cười, "Làm sao mang thai cũng không nói một tiếng, thật là doạ lão thái bà ta hết hồn."
Hàng thị vừa định nói, liền cảm thấy trên đùi nóng hầm hập.
"Đừng động," Cố lão thái thái kéo tay Hàng thị, "Lang Hoa đang châm cứu cho con, có thể sẽ có chút không thoải mái, một lát nữa sẽ ổn thôi."
Hàng thị ngước mắt lên, quả nhiên thấy Lang Hoa đang bận rộn: "Lang Hoa vất vả như vậy, con lại thêm phiền..."
"Đây là chuyện vui, mọi người sẽ chỉ cảm thấy vui mừng," Cố lão thái thái cười nói, "Theo ta thấy đây là điềm tốt, nói không chừng cứ như thế, Tùng Nguyên cũng sẽ khoẻ lại."
Một câu "Tùng Nguyên" của Cố lão thái thái suýt nữa khiến cho nước mắt của Hàng thị rơi xuống.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com