webnovel

第三十三章 Mưa gió

Redakteur: Nguyetmai

Vương Kỳ Chấn vung tay ra một chiếc roi, quật hạ nhân Vương gia mặt mày đột nhiên máu thịt lẫn lộn, Vương Kỳ Chấn từng roi từng roi một không chút lưu tình quật xuống, "Đều là phế vật, bảo ngươi tìm người, ngươi lại mở trừng mắt nhìn tiện nhân đó đem người đi rồi, nuôi ngươi làm gì? Hôm nay ta đánh chết ngươi, để ngươi trả lại lương thực của Vương gia ta."

Máu phun bắn lên mặt Vương Kỳ Chấn, khiến Vương Kỳ Chấn càng hưng phấn lên, đang lúc ông ta thở hổn hển tiếp tục đánh, roi lại bị người ta nắm chặt lấy, khiến ông ta không thể không dừng lại, nhưng lập tức ông ta hồi sức, thoát khỏi sự khống chế, một roi quất tới.

Roi rơi xuống, Vương Kỳ Chấn mới biết mình quất nhầm rồi, quay đầu nhìn, trường bào trên người Lục Anh đã rách, lớp sa bên trong lộ ra vết máu.

"Cữu cữu, đây là trước cửa Miếu Dược Vương, không phải trạch viện của Vương gia, Mẫn đại nhân đang ở Trấn Giang, người thật sự muốn khiến người ta cáo trạng tới trước mặt Mẫn đại nhân?"

Lục Anh căng mặt, bộ dạng nghiêm túc đột nhiên dọa cho Vương Kỳ Chấn một cái, ông ta cũng lập tức tỉnh lại, dùng mu bàn tay lau lau mồ hôi, sau đó đặt tay lên vai Lục Anh, "Cháu ngoại ngoan, cháu dù không phải con vợ cả... lại đối với ta và mẫu thân cháu cực tốt, biết nghĩ cho chúng ta, đợi sau này có cơ hội, ta nhất định giúp cháu mưu lược tiền đồ."

Lục Anh trong lòng cảm thấy buồn cười, tùy tiện đem chữ cả lẽ treo lên mồm, người không biết còn cho rằng là đang quản giáo hắn, người như Vương Kỳ Chấn, trực tiếp cho ông ta một chiếc thang ông ta cũng không trèo lên tới mây được.

Suy cho cùng là phế vật mà thôi.

Vương Kỳ Chấn dường như nghĩ tới điều gì, mắt đột nhiên sáng lên, "Ta biết nàng ta mời lang trung là vì cái gì, Cố gia họ chính là đang tìm cái chết."

Lục Anh còn chưa hiểu rõ ý của Vương Kỳ Chấn, Vương Kỳ Chấn đã lên ngựa, quay đầu nhìn về phía Lục Anh, "Trở về nói với Lục lão thái gia, hai ngày nay bất luận xảy ra việc gì, Lục gia đều không cần ra mặt, ta nhất định khiến Cố gia máu chảy thành sông."

Vương Kỳ Chấn thúc ngựa đi thẳng, hạ nhân Vương gia không dám chậm trễ, đi theo như người què chân.

Lục Anh chau mày, Trình Di bên cạnh vội đi tới, nhìn vết thương của Lục Anh, "Vương Đại Lão Gia cũng quá xem thường người khác rồi, làm bị thương thiếu gia, đến một câu nói cũng không có."

Nếu hắn là con vợ cả, Vương Kỳ Chấn đương nhiên không dám như vậy, nói cho cùng đây chỉ là vết thương tận đáy lòng của hắn, giữa cả lẽ chỉ khác nhau một chữ, lại khác biệt như mây với bùn.

"Không đáng ngại." Lục Anh không thích người khác nhìn vết thương của mình, như vậy sẽ khiến hắn càng chán ghét.

Trình Di lập tức hiểu ý của Lục Anh, vội rẽ câu chuyện, "Thiếu gia, Vương Đại lão gia lời này là ý gì? Lẽ nào ông ấy sẽ đưa người xông vào Cố gia giết người?"

Vương Kỳ Chấn còn chưa ngốc tới mức này.

Vương gia dám động binh, vậy thì chỉ có một kết cục, trực tiếp bị Mẫn đại nhân trói tới Kinh Thành thẩm án.

Trình Di nói: "Hay là ta đến Cố gia một chuyến, hỏi xem Cố Đại tiểu thư." Cố Đại tiểu thư trước đây nói chuyện với thiếu gia, rõ ràng là có lòng với thiếu gia, nếu thử thăm dò hỏi, có lẽ có thể có được đáp án.

Lục Anh nghĩ một chút, "Nếu nàng không nói thì sao?" Trong thời khắc then chốt như vậy, việc đầu tiên ai cũng nghĩ tới đều là bảo vệ lợi ích của mình, dù là Cố Lang Hoa đối với hắn có vài phần yêu thích, cũng chưa chắc sẽ quên quan hệ của Lục gia và Vương gia, càng huống hồ vừa nãy hắn còn giúp Vương Kỳ Chấn ngay dưới mắt của Cố Lang Hoa.

Việc này nếu làm không tốt, rất có thể kết quả nhận được là hai bên đều không đạt được kết cục tốt.

Vương Kỳ Chấn sẽ biết hắn đưa tin cho Cố gia.

Cố gia cũng sẽ không nói cho hắn sự thật, hắn sẽ ép mình tới gần ngõ chết.

Trình Di nhìn sắc mặt Lục Anh thay đổi mấy lần, không cầm được lẩm bẩm, "Một nha đầu tám tuổi, không đến nỗi có tâm tư đa đoan như thế chứ, chỉ cần thiếu gia người tiết lộ lời của lão gia cho nàng, để nàng biết người quan tâm Cố gia, cứ coi như là Cố gia giấu giếm bí mật động trời, nàng cũng sẽ tiết lộ cho người ít nhiều."

Cách nghĩ đương nhiên.

Nếu hắn mỗi bước đều làm như vậy, sớm đã giống như con vợ lẽ khác của Lục Thị, bỉ ổi xấu xa, hắn không cho phép mình có nửa chút sơ suất.

Đổi cách nói khác, Lang Hoa đúng là nha đầu tám tuổi thông thường, hắn trái lại có thể nói thêm vài câu với nàng.

Giờ, hắn căn bản không thể hoàn toàn nắm vững được tâm tư của nàng.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện đôi mắt như nước của Cố Lang Hoa.

Trong lòng Lục Anh không cầm được lay động, hắn lại rất nhanh ổn định lại tâm tư của mình, "Nếu Vương Kỳ Chấn muốn đối phó với Cố Thị, chúng ta không thể không biết ."

Trình Di gật gật đầu, "Cố gia cũng không phải dễ chọc vào, trong nhà có đầy tớ, tá điền, không phải tùy tiện vài người là có thể đuổi đi."

Trình Di nhìn về phía Lục Anh, hắn lại không tìm được sự tán đồng trong mắt Lục Anh.

Lục Anh không phải đang nghĩ cái này.

Nhìn thấy nghi hoặc của Trình Di, Lục Anh nói: "Ý ta là Vương gia nhất định đã nắm được thóp của Cố gia, hoặc là nói nắm chắc có thể hại Cố gia." Điều Vương Kỳ Chấn vừa nãy nói có thể không phải là lời dọa người.

Ông ta muốn khiến tộc Cố Thị máu chảy thành sông.

Có tội danh gì có thể khiến một đại tộc đối diện với tai họa diệt đỉnh?

Đặc biệt là đối với tộc không có tử đệ làm quan như Cố gia, lại không phải quan thương kinh doanh bên ngoài, tiếp xúc với ngoại giới không nhiều, muốn tìm được điểm yếu của Cố gia, không hề dễ dàng.

Trừ phi là, tội mưu phản.

Thường Châu có phản tặc đầu tiên, phản quân lại sắp đem quân tới Trấn Giang, nếu là ai đó vào lúc này liên hệ với phản quân, đừng nói một Cố gia, cứ coi như là trọng thần triều đình cũng sẽ bị tống vào đại ngục, cuối cùng báo cho triều đình một lí do việc gấp theo quyền...

Đây chính là vì sao ông ấy sẽ không tùy tiện nhúng tay vào.

Lục Anh nhìn Trình Di, "Ta đồng ý Mẫn Tử Thần tặng cho hắn một hộp mực cũ qua đó, ngươi giờ lập tức lấy mực chạy thẳng tới Mẫn Gia, Mẫn Tử Thần nhất định sẽ hỏi ta ở đâu, ngươi liền nói việc xung đột của Cố gia và Vương gia ở Miếu Dược Vương."

Trình Di gật gật đầu.

Lục Anh nói: "Nói cho Mẫn Tử Thần, tiểu thư Mẫn Gia cũng cùng đi với Cố Lang Hoa tới Miếu Dược Vương."

Như vậy Mẫn Gia liền sẽ lo lắng, Mẫn Tử Thần liền sẽ tới Cố gia, Mẫn đại nhân cũng có thể có chuẩn bị trước.

Lục Anh vừa dứt lời, hạ nhân Lục gia thở hổn hển chạy tới, "Tam gia... Tam gia... Thái thái bảo tiểu nhân tới tìm người về."

Hạ nhân gật gật đầu với Lục Anh, lắng lại hơi thở ép thấp giọng, "Vương gia lão gia đuổi kịp thái thái, lấy thẻ bài của thái thái, muốn mượn dùng điền trang của Lục gia chúng ta."

Một điền trang ở ngoại ô của Lục gia kết nối với Cố gia, đó là cái năm đó Cố lão thái gia mua, gặp năm Lục gia không tốt, đã tặng cho Lục gia một nửa.

Vương Kỳ Chấn mượn dùng điền trang của Lục gia liền có thể lặng lẽ hợp vây điền trang của Cố gia.

Nói như vậy, suy đoán của hắn là đúng.

Lục Anh ra hiệu hạ nhân rời khỏi, sau đó dặn dò Trình Di, "Sắp xảy ra chuyện rồi, ngươi lại bảo người chạy một chuyến tới huyện Kim Đàn, Cố gia Kim Đàn xưa hay bất hòa với cha con Vương Thị, ngươi nói cho Cố Tứ lão gia việc Cố lão thái thái bệnh nặng, Cố gia Đại tiểu thư xung đột với Vương gia, ông ấy không thể không quản."

Trình Di nói: "Ta lập tức đi làm."

Lục Anh nhìn bóng dáng Trình Di vội vã rời khỏi.

Việc hắn có thể giúp Cố Lang Hoa cũng chỉ là những thứ này thôi, nếu Vương gia muốn vu oan giá họa bất luận là Mẫn Gia hay là Cố gia ở Kim Đàn đều sẽ không thể đồng ý.

Nhưng nếu, thật sự có chứng cứ xác thực.

Vậy thì, bất luận là ai, đều khó mà xoay chuyển càn khôn.

...

Lang Hoa nhìn Hồ Trọng Cốt chẩn mạch cho Cố lão thái thái.

Tinh thần của tổ mẫu rõ ràng là hôm nay không bằng hôm qua, bà ấy còn không có biến chuyển gì, cứ coi như thành Trấn Giang không bị công phá, chỉ e tổ mẫu cũng không sống được mấy ngày.

Hồ Trọng Cốt chuẩn bị dùng kim.

Cố Tam thái thái vẫn là thần tình nghi ngờ, Cố Đại thái thái cũng không cầm được kéo Lang Hoa ra ngoài, "Hồ lang trung này... rốt cuộc có thể tin được không? Cơ thể của tổ mẫu con không chịu nổi giày vò."

Lang Hoa nhìn mẫu thân con mắt sưng đỏ, mẫu thân thật sự đang sợ, sau khi phụ thân qua đời, tổ mẫu và mẫu thân sống dựa vào nhau nhiều năm như vậy, tình cảm sớm đã vượt qua mẹ chồng nàng dâu, "Mẫu thân yên tâm, vị lang trung này là hòa thượng trụ trì Miếu Dược Vương tiến cử cho con, sẽ không có bất cứ vấn đề gì."

Cố Đại thái thái chau mày, "Ta vẫn là không yên tâm, để hắn kê ít thuốc là được rồi, đừng động kim, con thấy kim ông ta dùng, đều lớn hơn bình thường, rương thuốc đó của ông ta... bên trong đều là những thứ kì kì quái quái."

Tiếng mẫu thân nói chuyện dần dần lớn hơn chút, Cố Tam thái thái bên cạnh cũng nghe rõ, bà ấy lập tức lên trước, "Ta cũng cảm thấy, trước tiên đừng dùng kim với Lão thái thái, vạn nhất xảy ra chuyện, thì làm sao đây." Nói rồi ra ý cho gia nhân lên trước.

Sở trường của Hồ Trọng Cốt chính là châm cứu và ngoại khoa, để ông ấy kê đơn uống trong cho tổ mẫu, không phải không hữu hiệu, chỉ là bệnh của tổ mẫu một là không đợi được nữa, hai là Trấn Giang cũng không có dược liệu giống vậy.

Phản quân công thành, Cố gia cũng sẽ đối diện với vài lần phong ba, nếu không lập tức khiến tình hình của tổ mẫu có chút chuyển biến tốt, sức khỏe của tổ mẫu đâu có thể chịu được mấy lượt công kích.

Thấy gia nhân chặn Hồ Trọng Cốt lại.

Lang Hoa đi lên trước, lạnh lùng nhìn về phía hai bà bà, "Tránh ra, để Hồ tiên sinh dùng kim."

"Lang Hoa." Cố Tam thái thái chau mày lại muốn nói chuyện.

Lang Hoa quay người ngắt lời Cố Tam thái thái, "Nếu Hồ tiên sinh không thể khiến bệnh tình tổ mẫu chuyển biến tốt, con xin gánh vác trách nhiệm, vạn nhất tổ mẫu có sơ suất gì, con cạo đầu xuất gia, thanh đăng cổ Phật một đời siêu độ cầu phúc cho tổ mẫu."

Lang Hoa nói dứt lời, liền nhìn thấy Quản Sự ở cửa hoảng hoảng hốt hốt đi vào phòng.

Nächstes Kapitel