webnovel

Chương 12: Truy nã Tô Cẩm Bình, giết chết tại chỗ

Redakteur: Nguyetmai

"A? Hả?" Tiếng quát này khiến cho Tô Cẩm Bình vốn không đứng vững liền ngã ập cả người vào người Hoàng Phủ Hoài Hàn. Thật ra, nếu nàng muốn đứng vững thì cũng được thôi, nhưng vấn đề là nàng vẫn không quên sự nghiệp quyến rũ vĩ đại của mình.

Hoàng Phủ Hoài Hàn hoàn toàn không ngờ rằng, đã quát lên như thế mà cô nàng không biết điều này còn dám ngã lên người mình thật. Đầu hắn bỗng trống rỗng, hốt hoảng lùi về đằng sau hai bước, không ngờ lại vấp vào bậc thang trước cửa ngự thư phòng, vì thế thân thể lảo đảo ngã về đằng sau!

Hắn dùng nội lực, muốn giữ thăng bằng, đẩy người bật ngược về, kết quả là, lại va mạnh vào người Tô Cẩm Bình đang ngã về phía hắn…

Hoàng Phủ Dạ không ngờ sẽ phát sinh ra chuyện vượt quá chuẩn mực thế này, nên vẫn đứng ngẩn người nhìn.

Thế là…

Cơ thể cao quý của Hoàng Phủ Hoài Hàn nằm dài trên bậc thang tầng tầng lớp lớp, còn thân hình của Tô Cẩm Bình thì đè thẳng lên người hắn!

Một tiếng kêu đau đớn truyền vào tai, cô nàng nào đó mở mắt ra, liền nhìn thấy ngay một màn đầy bi kịch, đây là, cái này, sao lại nằm trên đất thế này?! Trán nàng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, xong rồi, lần này đùa quá trớn rồi, hình như tên Hoàng Phủ Hoài Hàn này rất đau đớn, phải làm sao bây giờ?!

Ngay sau đó, một tiếng hét to vang lên: "Tô Cẩm Bình!", đã biểu lộ trọn vẹn tâm trạng vô cùng xấu của chủ nhân!

Tiểu Lâm Tử đưa tay lên che mắt, không đành lòng nhìn vị Hoàng thượng gã đã theo hầu hai mươi năm, đến giờ gã mới thấy Hoàng thượng nổi cáu đến mức này!

Hoàng Phủ Dạ cũng lặng lẽ nuốt nước miếng, hiển nhiên là hắn cũng chưa từng thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn nổi giận như thế bao giờ. Lúc nào Hoàng huynh của hắn cũng giấu kín tâm tình không để lộ ra ngoài, hôm nay… khụ khụ, có vẻ cực kỳ tức giận!!!

Tim Tô Cẩm Bình run lên từng hồi, trong đầu xuất hiện bốn chữ: "Lành ít dữ nhiều!"

Nàng run giọng lên tiếng: "Hoàng thượng cưng ơi, người có… có cảm giác gì đặc biệt không?"

Cảm giác đặc biệt? Dù có dùng từ "cuồng phong bão táp" cũng không đủ để diễn tả sự giận dữ trên khuôn mặt đóng băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn: "Ngươi lập tức đứng ngay lên cho trẫm!"

"Ôi ôi, Hoàng thượng, người ta hỏi là… có cảm giác gì thật đặc biệt không cơ mà!" Đứng ngay lên à? Nàng có thể khẳng định chắc chắn trăm phần trăm rằng, nếu nàng thực sự "đứng ngay lên", thì chờ đợi nàng không phải là ngũ mã phanh thây, thì cũng là băm xác ngàn mảnh!

Cảm giác đặc biệt? Đặc biệt nóng giận có tính không? "Người đâu, kéo cô gái đáng chết này ra cho trẫm!" Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn đẩy nàng ra, nhưng Tô Cẩm Bình lại dùng bản lĩnh sát thủ của mình, bám chặt vào người hắn, hắn đẩy vài lần không được, đành phải sai người tới hỗ trợ.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng nào đó xuất hiện một vẻ lo lắng rất rõ ràng, vội vàng lên tiếng hỏi: "Hoàng thượng cưng ơi, chẳng lẽ người không cảm thấy được có một luồng điện kỳ dị xuyên khắp cơ thể, hơn nữa, ở sâu trong nội tâm người, đã yêu ta rất sâu đậm, sâu đậm đến không thể kiềm chế được sao?"

Nàng vừa dứt lời, thì bốn phía đều vang lên tiếng ho khan. Hoàng Phủ Hoài Hàn suýt nữa tức nghẹn đến phun máu! Sâu trong nội tâm của hắn, rất muốn, rất muốn, rất muốn chém chết cô gái chết tiệt này, muốn đến không thể kiềm chế được!

"Ôi ôi Hoàng thượng, có không hả?" Nhìn thấy thị vệ càng lúc càng đến gần, Tô Cẩm Bình cũng sốt ruột hơn, vì tiền mà mất mạng thì lỗ vốn to!

"Không có!" Hắn vốn có thể không trả lời, nhưng cô gái này thật quá vô sỉ, hắn cảm thấy chính mình phải lên tiếng, để cô gái chết tiệt này tự biết thân biết phận!

Fuck! Không có à?! Tô Cẩm Bình nghe xong, chợt vọt người chạy ra xa hơn ba mét: "Hoàng thượng, không có thì thôi, nô tỳ mót quá, đi đại tiện trước đã!"

Sau khi chạy thật xa, một giọng nữ trong trẻo từ phương nào truyền tới: "Tiểu Dạ Dạ, tương lai của ta nhờ ngươi vậy. Ngươi nói chúng ta là bằng hữu mà!"

Lúc này Tiểu Lâm Tử mới hồi phục tinh thần, vội chạy qua đỡ Hoàng Phủ Hoài Hàn dậy, lại bị hắn gạt ra, lạnh mặt tự đứng lên, quay đầu, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Hoàng Phủ Dạ: "Là đệ cho nàng lá gan đó?"

Hoàng Phủ Dạ đúng là có nỗi khổ mà không nói nên lời! Tiểu Cẩm Cẩm này, gây chuyện cho đã rồi đổ hết lên người hắn! Hắn sờ mũi, rất thẳng thắn, thành khẩn nói: "Không phải!" Hắn cũng không muốn bị Hoàng huynh ăn sống nuốt tươi!

"Hừ, ta biết đệ cũng không có cái gan đó!" Trên khuôn mặt tuấn tú như phủ một lớp sương lạnh, mờ mờ ảo ảo, khiến người ta nhìn không ra cảm xúc, đôi ngươi màu tím hơi loé lên, cuối cùng, hắn nghiến răng nói: "Thống lĩnh Cấm vệ quân đâu?"

"Khởi bẩm Hoàng thượng, có thuộc hạ. Thuộc hạ hộ giá bất tài, xin Hoàng thượng thứ tội!" Gã quỳ gối, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, dù gã có nhạy bén, cũng không ngờ trên thế gian này lại có người con gái to gan đến như vậy!

Đôi mắt băng lạnh của Hoàng Phủ Hoài Hàn quét qua hắn một cái, khiến hắn cảm thấy một luồng khí lạnh đập thẳng vào mặt mình! Hắn nghiến chặt răng, vất vả lắm mới có thể khiến mình không run rẩy.

Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của đế vương xuyên vào tai hắn: "Truyền ý chỉ của trẫm, điều động toàn bộ Cấm vệ quân, truy nã Tô Cẩm Bình trong hoàng cung, gặp được, giết chết tại chỗ!"

"Hoàng huynh!" Hoàng Phủ Dạ bất giác đi về phía trước từng bước, trên khuôn mặt Yêu Nghiệt lần đầu tiên xuất hiện sự "lo lắng".

"Đệ có ý kiến gì?" Hắn lạnh mắt nhìn sang.

Hoàng Phủ Dạ ngẩn người, đôi ngươi màu tím hơi hoảng hốt, rồi lại khẽ nhếch môi cười, trên mặt đã khôi phục vẻ lạnh nhạt như thường ngày: "Không có!" Hắn ta phe phẩy quạt, chính mình cũng cảm thấy kinh hãi, thế này là thế nào? Sự sống chết của một người con gái, thì có liên quan gì đến hắn chứ?

"Rõ! Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Thống lĩnh cấm về quân lập tức đứng dậy, vội vàng chỉ huy thuộc hạ tiến hành truy bắt.

Sau lưng lại có giọng nói lạnh lẽo của đế vương truyền tới: "Nếu không tìm thấy, thì ngươi mang đầu tới gặp ta!" Thân thủ của cô gái kia rất kỳ dị, không tạo áp lực thì có thể sẽ không thể tìm thấy thật!

Toàn thân thống lĩnh Cấm vệ quân cứng đờ, vẻ mặt cam chịu, tinh thần bị chấn động mạnh: "Rõ!"

Tô Cẩm Bình đi men theo lùm cây, di chuyển từng bước từng bước một. Mẹ nó chứ, đã đuổi bắt nàng cả ngày rồi, giờ vẫn còn đuổi nữa! Hoàng Phủ Hoài Hàn thật quá nhỏ mọn! Mấy người độ lượng đâu hết rồi mà lại để cho hắn làm Hoàng đế chứ? Đúng là hố người biết không!

Đều tại mấy quyển tiểu thuyết xuyên không kia hại nàng, nếu không nàng làm sao đến nông nỗi này! Ai nói rằng chỉ cần Hoàng đế ôm nữ chính thì sẽ yêu nữ chính sâu đậm? À… Đúng rồi, nhớ ra rồi, là cái quyển tiểu thuyết ăn hại tên là "Vương phi hung hãn, bản vương giết nàng" kia, vị Hoàng đế tên Hiên Viên Mặc ấy, thích nữ chính xuyên không đến phát điên! Nếu nàng có thể quay về, nhất định sẽ giết chết vị tác giả kia, đúng là hại chết nàng!

Nàng ló đầu ra, nhìn thấy một đội nhân mã vọt qua mặt, nàng liền vội vàng cúi đầu xuống, tiếp tục trốn trong bụi cây. Tô Cẩm Bình sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, thế này cũng không phải giải pháp. Nếu cứ tiếp tục tìm như vậy, thì sớm muộn gì nàng cũng bị bắt, vẫn nên tìm chỗ trốn trước cho an toàn!

"Rột rột!" Bụng nàng cũng rất phối hợp kêu lên thành tiếng.

Tô Cẩm Bình liếc mắt nhìn sang vườn lê ở phía sau, một căn phòng nho nhỏ lọt vào mắt. Trong hoàng cung sao lại có căn nhà tranh thế này? Rất đơn sơ, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy rách nát, mà lại tạo ra một cảm giác không nhiễm bụi trần. Nàng bỗng nhớ tới người người đàn ông mặc quần áo màu trắng mà nàng nhìn thấy khi ngồi trên cây hôm trước, người đó, cũng phiêu dật xuất trần như vậy.

Nàng vội vàng lắc mạnh đầu, nghĩ linh tinh cái gì thế, bây giờ nàng đang chạy trốn mà! Lắc đầu xong, nhìn thấy bọn thị vệ đang ở chỗ khuất, liền phóng qua gian nhà kia…

Nächstes Kapitel