Cô thầm trợn mắt một cái, trời ạ, sao ai cũng thích giáo huấn cô thế không biết! Ở nhà mẹ cô giáo huấn cô, ở nhà họ Cung ba cô và mấy người anh chị kia giáo huấn cô, ra bên ngoài Bộ Sinh giáo huấn cô nữa thì thôi đi, bây giờ đến cả Công Tước đại nhân cũng giáo huấn cô. Chẳng lẽ cô mang một bộ mặt ngứa đòn, khiến cho người khác thích giáo huấn lắm à?
Công Tước đại nhân cười: "Không vui à?"
Cung Ngũ vội vàng lắc đầu: "Không có, em vui mà."
Cô còn cười một cái cho Công Tước đại nhân xem, không vui cũng không thể để Công Tước đại nhân biết được. Haizzz, trong đầu thầm phỉ nhổ, Công Tước đại nhân sao lại phát hiện ra được nhỉ?
Cung Ngũ ngoan ngoãn đi đường, còn nhanh chóng chuyển đề tài, kể lại những hiểu biết không mấy đầy đủ của mình về văn hóa đại học Thanh Thành.
Khi đi trong trường tất sẽ gặp bạn học, Cung Ngũ đang chỉ trỏ một bức tượng kể về lai lịch nhân vật lịch sử đó cho Công Tước đại nhân nghe thì một nữ sinh gọi: "Cung Ngũ?"
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com