"Không sao. Không sao hết." Do dự một chút cô mới hỏi: "À, đúng rồi, Yến Đại Bảo, anh trai cậu đi chưa?"
Mặt Yến Đại Bảo lập tức lộ ra nụ cười có chút đắc ý: "Tiểu Ngũ, có phải cậu cảm thấy anh trai tớ rất tốt không? Chưa gì đã nhớ anh ấy rồi đúng không?"
Mặt Cung Ngũ giật giật, cô không nhớ Công tước đại nhân, cô nhớ một nghìn tệ của cô có được hay không?
"Tớ chỉ hỏi vậy thôi."
"Sáng sớm nay anh ấy đã ra khỏi nhà, trưa quay về chào một tiếng, sau đó thì đi rồi." Yến Đại Bảo vội vàng hỏi: "Cậu tìm anh tớ à? Có cần tớ cho cậu số điện thoại không?"
"Không cần không cần, tớ chỉ hỏi thôi. Vậy lúc anh cậu đi có đưa cho cậu cái gì bảo đưa cho tớ không?"
Mau nói có đi, nói có đi!
Yến Đại Bảo nghĩ một chút, đột nhiên nói: "A, Tiểu Ngũ! Có phải cậu muốn hỏi anh tớ tặng cậu cái gì làm quà sinh nhật hay không? Anh tớ nói vẫn chưa làm xong."
Cung Ngũ ngây ngốc: "Thế không còn thứ gì khác à? Ví dụ như phong bì gì đó?"
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com