Nhạc Thính Phong vừa nghe liền cảm thấy có gì đó lạ lạ, anh hiểu rõ mẹ mình như lòng bàn tay, bà đã cố ý nói nhỏ chắc chắc là không muốn để cho người khác nghe thấy, hiển nhiên là đang đề phòng ai đó, "Mẹ đang làm gì thế? Đang ở cùng với ai?"
Nhạc phu nhân lí nhí: "Yên tâm đi, mẹ không hại con bé đâu, mẹ đang đi dạo phố."
"Mẹ, mẹ nói rõ với con trước đã, mẹ đang đi dạo phố với ai? Buổi trưa mẹ muốn mời con ăn cơm à?"
"Không phải mẹ, là người khác mời."
Nhạc Thính Phong nghe thấy đầu dây bên kia có người đang gọi Nhạc phu nhân.
"Nhạc phu nhân, có gọi được không vậy, Thính Phong có thể đến không?"
"Gọi được rồi, đợi hết giờ làm nó sẽ đến, con trai tôi mà, đương nhiên là nghe lời tôi rồi…"
Nhạc Thính Phong cau mày: "Mẹ, mẹ lại gặp rắc rối gì rồi?"
"Tút, tút, tút..." điện thoại truyền đến những tín hiệu máy bận.
Yến Thanh Ti thấy Nhạc Thính Phong cầm điện thoại cau mày, sắc mặt không tốt, hỏi: "Sao thế?"
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com