Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Chú à, cướp phụ nữ của cháu mình, chú không thấy mất mặt sao?"
Trước kia, Nhạc Thính Phong sẽ không bao giờ kêu Tần Cảnh Chi là chú, chưa từng coi anh ta là trưởng bối nhưng một tiếng "chú" lần này lại cực kì tôn kính.
Trong lòng Tần Cảnh Chi cực kì rõ ràng, cái tiếng "chú" này là để chọc anh, chẳng khác gì đang nói anh già rồi, xấu rồi, đừng có mà đú đởn.
Thằng nhãi này từ nhỏ đã một bụng đen tối, vì Yến Thanh Ti thật đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được. Chỉ có điều, Tần Cảnh Chi lại thấy lần này... có vẻ như rất thú vị.
Tần Cảnh Chi cười nhạt: "Mặt? Cậu nói xem cậu có không mà còn đòi người khác cũng có?"
Nhạc Thính Phong học tập bộ dạng trợn trắng mắt của Yến Thanh Ti, lão già này, anh không có mặt mũi thì sao? Nếu anh mà cần mặt mũi thì sớm đã bị Yến Thanh Ti làm cho tức chết lâu rồi.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com