webnovel

Chương 59: Không có ai đau lòng chị thì chị khóc cho ai xem?

Redakteur: Nguyetmai

Với lại, cô làm sai gì nào? Nếu không phải do bọn họ tự động bò tới thì cô có chọc đến thế nào đi chăng nữa cũng chưa chắc lay chuyển được họ.

Chẳng có lí do gì mà đám đàn ông có quyền được chơi gái mà phụ nữ lại không có quyền chơi trai cả!

Chị Mạch thở dài: "Thanh Ti, là một người từng trải nên chị khuyên em một câu, em cứ chơi trò mập mờ như vậy mà không cho người ta chút lợi lộc gì, coi chừng có ngày bọn họ trở mặt."

Yến Thanh Ti nhún nhún vai: "Em biết mà, nhưng mà bây giờ em đã thu được lợi lộc gì đâu? Cứ tạm thế đi đã."

Chị Mạch lắc đầu, con bé này, mặt ngoài thì chẳng có điểm nào giống đám người hiện đại, suốt ngày tranh đấu đến ngươi chết ta sống, nhưng so với bất cứ ai thì nó lại càng độc ác, càng tâm cơ.

Nhưng chính chị lại không thể chán ghét, ghê tởm nó được.

Chị và Yến Thanh Ti quen nhau cũng được hai năm, tới giờ chị vẫn nhớ như in hình ảnh đầu tiên khi chị nhìn thấy Yến Thanh Ti ở nước M. Lúc đó cô giống như một con dã thú rơi vào bước đường cùng, chân cô bị người ta bẻ gãy nhưng vẫn không ngừng giãy dụa lê lết ở trên đường. Nhưng, trái ngược với cơ thể tàn tạ, ánh mắt cô lại rất sáng, rất mạnh mẽ, dường như trong cô chỉ có một nguyện vọng nhỏ nhoi là sống sót, sống sót trong cái thế giới đầy rẫy gian trá, xảo quyệt và đen tối này.

Cô chỉ mới có hai mươi lăm tuổi đầu nhưng dường như cô chưa từng được sống an ổn lấy một ngày, nếu không phải bị bức ép thì cũng chẳng có ai muốn rơi vào hoàn cảnh như thế.

Có ai là không mong muốn sống an nhàn hạnh phúc đâu.

Hồi trước, có lần chị từng hỏi cô: "Có lúc nào em không chịu đựng nổi mà khóc không?"

Yến Thanh Ti chỉ nói lại đúng một câu: "Không có ai đau lòng chị, chị khóc cho ai xem?"

Yến Thanh Ti cô là một đứa nhỏ không ai quan tâm, không ai yêu thương, bất cứ chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mính.

Chị Mạch thở dài một hơi: "Em chú ý một chút."

"Em biết mà, chị yên tâm, em sẽ không gây phiền phức cho chị đâu."

Chị Mạch lại hỏi đến chuyện khác: "Thế người nhà em thì..."

"Tạm thời giấu đã, em không thể để cho bọn họ biết em đã trở lại. Chưa tìm được chỗ đứng cho riêng mình, em không thể để cho Yến gia biết được tung tích của em."

Cô không thể để họ biết cô đã trở lại, bằng không sẽ bị rơi vào tầm ngắm điên rồ của mấy người nhà họ Yến.

Ít nhất cũng phải chờ tới lúc cô trở nên nổi tiếng, có chỗ đứng trong làng giải trí, Yến gia không cách nào giải quyết cô thì cô mới xuất hiện.

Tại Studio, cảnh quay đã được bố trí xong, đạo diễn quăng cho Yến Thanh Ti một kịch bản, bảo cô xem.

Lúc trang điểm, người đại diện của Cận Tuyết Sơ cầm di động khoe với anh: "Nam chính đó, có phải là rất man?

Người đại diện của Cận Tuyết Sơ đúng là một chàng gay chính hiệu, lại còn là bóng lộ nữa, thích nhất là mấy anh chàng nam tính.

Cận Tuyết Sơ chẳng thèm nhìn lấy một cái, đẩy cậu ta ra: "Đuổi đi."

"Làm sao thế, tìm mãi mới được đấy, giờ cậu lại muốn đổi, làm sao mà tìm người thay thế kịp."

Cận Tuyết Sơ vuốt tóc: "Lần này, đích thân tôi sẽ lên sàn."

Người đại diện hét lên: "Cái gì cơ?"

Cận Tuyết Sơ chỉnh chỉnh tóc nói: "Đi nói với đạo diễn thêm mấy động tác tiếp xúc thân mật."

Người đại diện chỉ tay vào anh ta lắp bắp nói: "Cậu... cậu..."

"Tôi nói không rõ ràng sao?"

"Rõ..."

Cận Tuyết Sơ: "Rõ thì đi nói với đạo diễn đi."

Người đại diện đột nhiên giơ tay ra sờ trán anh: "Cậu không sốt đấy chứ? Tôi có nghe lầm không đây? Cậu mà là Cận Tuyết Sơ à?"

Cận Tuyết Sơ lập tức đẩy anh chàng ra: "Hừ, đừng có đụng vào tôi."

Người đại diện dùng lan hoa chỉ chĩa vào anh: "Cậu… debut hơn mười năm chưa từng diễn chung MV với bất cứ cô nào, hôm nay lại nổi điên, không phải có bệnh thì là gì?"

Cận Tuyết Sơ miễn cưỡng nói: "Hiện tại thị trường album buôn bán khó khăn như vậy cũng phải có chiến lược kích cầu chứ?"

Người đại diện tức giận dậm chân: "Thúi lắm, cậu đừng có lừa anh, album của người khác không bán được thì còn nói được, chứ Cận Thiên Vương cậu mà đã tung chưởng thì còn thiếu người mua à, có phải nhìn trúng con nhà người ta rồi không?"

Nächstes Kapitel