webnovel

第20章 Ngủ lỗ vốn rồi! (1)

Redakteur: Nguyetmai

Yến Thanh Ti chạy vào trong nhà vệ sinh tìm áo tắm, không để ý liền thấy cơ thể mình trong gương, mắt dại ra, không nhịn được mắng một câu: "Tao XXX ông nội nó chứ..."

Toàn thân cô phủ kín vết hôn hồng hồng, trông như một bức tranh điểm xuyết nhiều cánh hoa đào vậy, sau lưng, mông, đùi non đều có. Da của Yến Thanh Ti trắng lại mẫn cảm, bình thường không cẩn thận va nhẹ một cái cũng có thể lưu lại vết bầm, rất lâu sau mới tan, vậy mà bây giờ cả người toàn vết thế này thì đến lúc nào mới biến mất hết đây?

Nhưng mà… cô cảm thấy thân thể không hề bị xâm hại, chỗ kín cũng không thấy khó chịu, chỉ có toàn thân đau nhức, mẹ nó chứ, đều là bị cắn thành như vậy.

Cũng có thể nói, người đàn ông kia chỉ đem cô lật đi lật lại mà cắn loạn một phen, chứ chưa thực sự ăn hết cô.

Yến Thanh Ti nghiến răng, đồ biến thái chết tiệt.

Cái tên đấy tâm lí phải vặn vẹo đến thế nào mới có thể làm ra việc kinh tởm như thế này?

Răng của Yến Thanh Ti nghiến đến là ngứa hết cả người, cô đi tìm điện thoại mới phát hiện nó đã bị tên biến thái kia cầm đi mất, không nhịn được bèn đá một phát vào cái bàn đặt trong phòng. Ông nội nó chứ, dám lấy mất cả điện thoại của mình.

Yến Thanh Ti gọi điện thoại cho lễ tân, nhờ họ gọi điện cho chị Mạch mang quần áo đến. Yến Thanh Ti ngồi đợi hơn nửa tiếng, cuối cùng chị Mạch cũng xuất hiện. Chị Mạch vừa vào đến cửa liền bắn như liên thanh: "Chị nói chứ, Yến Thanh Ti, em rốt cuộc có chuyện gì vậy, chị gọi mười mấy cuộc điện thoại, một cuộc em cũng không nghe là sao?"

Yến Thanh Ti vẫn đang mặc trên người áo tắm của khách sạn, cầm lấy quần áo chị Mạch mang đến nói: "Điện thoại của em bị người ta lấy mất rồi."

Chị Mạch nhìn thấy trên cổ Yến Thanh Ti toàn vết hôn, mặt đều biến thành xanh mét: "Giờ không phải lúc nói đến chuyện mất điện thoại, tối qua em bị làm sao vậy? Em không muốn cùng với Hà tổng kia thì nói với chị một câu, cũng không ai ép em ngủ với ông ta. Đã giúp em sắp xếp tốt rồi, nửa đường em lại bỏ bom Hà tổng thế, bây giờ thì đừng trông mong gì vào bộ phim đó nữa."

Sáng sớm nay, một nhà chế tác phim Lãnh Hương gọi điện cho chị Mạch nói: "Nghệ sĩ công ty các cô, Yến Thanh Ti, nửa đường không nói không rằng liền chạy mất, làm cho Hà tổng rất không vui, như thế dù vai quần chúng còn chẳng có tư cách diễn chứ đừng nói là vai nữ thứ chính…

Chị Mạch bây giờ rất tức giận với hành động hôm qua của Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti lôi quần áo từ trong túi ra: "Hôm qua, lúc em ở trong nhà vệ sinh đi ra, có gặp một người đàn ông, anh ta nói đi cùng anh ta thì sẽ cho em diễn vai nữ chính của Lãnh Hương, sau đó em liền đi cùng anh ta."

Cô cởi áo tắm xuống ngay trước mặt chị Mạch. Chị Mạch nhìn cô từ đầu đếm chân, thở dài một câu: "Tổ tông của tôi ơi, thế mà em cũng tin được, lần này thì tốt rồi, lỗ vốn rồi, rõ ràng là bị người ta lừa mà. Mẹ nó chứ, em gặp phải biến thái hả?"

Yến Thanh Ti có vẻ không nghe thấy những lời chị Mạch nói, mặc xong quần áo, vỗ vỗ mặt mấy phát rồi nói: "Em biết anh ta là ai?"

Chị Mạch đứng phắt dậy: "Ai?"

Bộ dạng hùng hổ như muốn bảo, em cứ nói đi đó là thằng khốn nào, chị đây sẽ đến băm nó ra thành cám.

Yến Thanh Ti cười cười, trong lòng có chút ấm áp, mặc dù cô và chị Mạch chỉ là lợi dụng lẫn nhau, nhưng sự lợi dụng này lại có lúc xen lẫn chút chân tình.

"Không sao cả, là người quen cũ."

Chị Mạch kinh ngạc: "Không phải em nói là say rượu sao, làm sao mà nhận ra được?"

Yến Thanh Ti ngẩng đầu liếc chị Mạch một cái: "Cái mùi vị đấy em vẫn nhớ được."

Cô nhớ lại cái mùi vị của nụ hôn tối qua lúc ở ngoài cửa nhà vệ sinh. Kì thực, từ lúc ra khỏi nhà vệ sinh, khi nhìn thấy anh ta đứng ở đó, Yến Thanh Ti cũng đã nhận ra anh ta là ai rồi, chẳng qua là cô không dám thừa nhận mà thôi. Thật không ngờ cô còn có thể nhớ rõ một gã đàn ông mà ba năm nay chưa hề gặp nhau lấy một lần, thậm chí chẳng cần phải nhìn tới mặt, cô vẫn có thể nhận ra đó là anh ta.

Chị Mạch: "F*ck… Thế cũng được hả?"

Nächstes Kapitel