Bốn mươi phút sau, xe taxi đến thành phố Đế Đô. Tài xế nhìn đồng hồ, vừa đúng bốn giờ.
"Cô gái, vẫn đến trường sao?"
"Không ạ, cháu đói rồi, chú dừng lại ở đây đi."
Cách mười mét chính là Holiday, dừng ở đây ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy. Lúc sắp xuống xe, Diệp Tinh Trạch kéo kính xuống, "Chú, hôm nay cám ơn chú nhé! Hay là để lại phương thức liên lạc, ngày khác cháu trả thêm thù lao cho chú được không?"
Tài xế khoát khoát tay, "Không cần, một nghìn tệ đã không ít rồi."
Tên ngốc vẫn còn định nói gì nữa, tài xế đã đạp chân ga đi rồi.
Thấy xe taxi đi mất, tên ngốc không hiểu gãi đầu, "Sao lại đi chứ? Không tin mình có tiền à?"
Đậu Đậu quét qua cậu ta từ trên xuống dưới, áo T-shirt trắng đã thành màu cháo lòng, quần bò thành quần rách, trên giầy đá bóng toàn là bùn, trên mặt còn có hai dấu tay đen...
Nói cậu ta là dân tị nạn châu Phi mới trở lại cũng có người tin ấy chứ!
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com