Lý Thúy Vân cho là có hi vọng, nước mắt nước mũi dính đầy mặt cũng mặc kệ, "Kim San là em gái ruột của con, con nhẫn tâm nhìn nó không có gì cả sao?"
Đậu Đậu ha ha cười một tiếng, "Tôi nhẫn tâm."
Thấy Lý Thúy Vân vì tài sản đã quỳ rồi, Kim Phúc Lộc cũng bắt chước xán lại. Nhưng ông ta không quỳ, chỉ nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu, kéo tay Đậu Đậu cảm khái, "Đậu Đậu, nhiều năm như vậy con chịu khổ rồi. Đều tại ba vô tích sự, trước khi đi ông nội con giao Kim gia cho mụ ta cũng thôi đi, đến cả con mụ ta cũng bán cho Cố gia, ba lại chẳng thể nói nổi một câu..."
Đậu Đậu nén cười rất khổ cực, giả bộ mơ màng nhìn Lý Thúy Vân lại nhìn Kim Phúc Lộc. Sau đó không ngoài dự đoán của cô, đôi vợ chồng này đối mặt chửi nhau rồi. Đúng là ứng với câu nói kia của Đậu Đậu, chó cắn lẫn nhau, cô thích.
"Kim Phúc Lộc, ông có ý gì hả? Kim San cũng là con gái ông, cùng lắm thì chia đều. Ông dựa vào cái gì nói tôi bán Kim Đậu Đậu?"
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com