Vũ Văn Tranh nhìn ánh sáng trong đôi mắt của Nguyên Linh Chi mỗi lúc một tăm tối ảm đạm, cất giọng hỏi: "Nàng muốn hòa ly?"
Nguyên Linh Chi tiến hai bước về phía hắn, giọng điệu nghiêm nghị cứng rắn: "Vũ Văn Tranh, ngài sai rồi, một khi ta đã nói ra, điều đó chứng tỏ ta không còn băn khoăn hay suy nghĩ nữa, mà là nhất định phải làm, không làm thì không được." Dù cho sẽ không còn nương gia và phu gia chống đỡ nữa thì có làm sao kia chứ? Thế gian này, phụ nữ cũng có thể đảm đương ngôi vị của hoàng đế. Một người phụ nữ được tiếp thu sự giáo dục của thời đại mới như nàng đây hà cớ gì lại phải trói buộc bản thân vào giữa chốn gông cùm, xiềng xích? Ở kiếp trước, chiến tranh loạn lạc như vậy, nàng cũng chẳng vì đói khát mà phải bỏ mạng, chẳng nhẽ bây giờ lại dễ dàng chết đói thế ư? Nàng không tin.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com