Hoài vương nở nụ cười nhạt: "Vô Ưu nghĩ nên làm thế nào đây?"
Nhìn ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ của mọi người, Nguyên Vô Ưu nói ra sự tính toán của mình: "Thế này đi, theo những lời Bát tiểu thư đã nói, mời Thất tiểu thư ngay tại hiện trường vẽ một bức hoạ, không biết Thất tiểu thư nghĩ sao?"
Cố Y Y nở nụ cười: "Y Y rất sẵn lòng."
Ý cười trên khuôn mặt Nguyên Vô Ưu càng thêm đậm: "Thất tiểu thư hoạ chân dung người ắt hẳn đã cực kỳ thông thạo rồi có phải không?"
Cố Y Y suy nghĩ một hồi, thành thật đáp lời: "Có thể không đẹp bằng họa cảnh."
"Không sao cả." Nguyên Vô Ưu cũng trực tiếp nói.
Nụ cười mong manh trên khuôn mặt đoan trang, dịu dàng của Cố Y Y tựa như nụ hoa chợt nở rộ, tuy rằng có chút khó hiểu vì sao Vô Ưu công chúa lại đột nhiên để lộ một bộ dạng đầy thân tình, thiện cảm với mình, thế nhưng nàng thực sự cảm nhận được sự chân thành, tha thiết, cùng thành thật của nàng ta, Vô Ưu không phải đang giả vờ diễn kịch.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com