webnovel

Chương 420: Đối với anh ấy, từ đầu đến cuối đều là tình yêu (1)

Redakteur: Nguyetmai

Thẩm Diệc Minh lấy quyển nhật ký ra, trang bìa trong viết dòng chữ "Căn phòng tâm tình của Diệc Như", trong đầu ông hiện ra dáng vẻ đáng yêu của bà.

"Ngày x tháng x năm x, trời nắng. Hôm nay là sinh nhật mình, anh hai tặng cho mình một quyển nhật ký, mình sẽ viết hết lời trong lòng ra, giống như đang nói chuyện với anh."

"Ngày x tháng x năm x, trời râm. Chuyện mình sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra. Gia đình giới thiệu bạn gái cho anh hai."

"Ngày x tháng x năm x, trời râm. Anh hai nói chỉ cần mình nói, anh sẽ chống lại sự sắp xếp của gia đình. Mình muốn ích kỷ một lần biết bao, nhưng mình không thể. Mình yêu anh như vậy, sao có thể khiến anh vì mình mà vất bỏ tiền đồ rộng mở của anh?"

"Ngày x tháng x năm x, trời mưa. Anh kết hôn rồi, cô dâu không phải là mình. Có lẽ mình nên rời đi, nhưng mình không nỡ, cho dù ở lại sẽ đau lòng, sẽ khó chịu, nhưng mình vẫn ích kỷ muốn nhìn thấy anh nhiều hơn."

"Ngày x tháng x năm x, trời mưa. Mạc Bình Sơn xâm phạm mình, anh không tin mình, anh mắng mình bẩn thỉu, mình có giải thích nhiều thế nào cũng đều vô dụng. Lần đầu tiên mình cảm thấy thật bơ vơ, ngay cả lúc anh kết hôn, mình cũng chưa từng đau lòng đến thế."

"Ngày x tháng x năm x, trời râm. Anh uống rượu say, mình và anh làm chuyện không nên làm, mình có lỗi với chị dâu, có lỗi với Thần Bằng, có lỗi với cái nhà này, có lẽ rời đi mới có thể khiến chuyện này trở nên đơn giản hơn, nhưng mình không nỡ rời xa thế giới của anh."

"Ngày x tháng x năm x, trời mưa. Trong bụng mình có bé cưng rồi, chỉ có rời đi, mình mới có thể bảo vệ con của mình và anh, nhưng thật khó chịu, cứ nghĩ đến việc phải rời khỏi thế giới của anh, trái tim lại như trống rỗng."

"Ngày x tháng x năm x, trời nắng. Giang Thành là một thành phố xinh đẹp, bé cưng trong bụng mình ngày càng lớn lên, là con gái. Mình đã nghĩ xong tên cho con rồi, Thẩm An Noãn. Mình hy vọng con của mình và anh cả đời đều được tắm dưới ánh mặt trời, ấm áp như vậy. Mình thật hy vọng con của chúng mình lớn lên sẽ giống anh, ngày tháng sau này có thể tìm được bóng dáng anh từ trên người bé cưng của mình và anh. Rời khỏi Bắc Kinh năm tháng, em thật sự rất nhớ anh!"

Thẩm Diệc Minh dùng sức ấn lên ngực, hai giọt nước mắt rơi ra khỏi khóe mắt, trong suốt lóng lánh, thấm ướt tờ giấy.

Ông cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho An Noãn, may mà đầu kia lập tức bắt máy.

"Bác hai, có việc gì không?" Giọng An Noãn lạnh lùng.

"Noãn Noãn, đến đây một chuyến, bác hai muốn gặp cháu."

An Noãn ở đầu kia cau mày: "Bác hai, không phải chúng ta vừa mới ăn cơm với nhau à?"

"Noãn Noãn, cầu xin cháu đến đây một chuyến, bác thật sự muốn gặp cháu."

 An Noãn đang ăn tối ở biệt thự với Mạc Trọng Huy, cô cau mày, thản nhiên nói: "Được rồi, lát nữa cháu bảo Mạc Trọng Huy đưa cháu qua đó."

 "An Noãn."

 "Vâng?"

 "Bác yêu cháu."

 An Noãn hoàn toàn ngẩn ra, cúp điện thoại. Cô vội vàng nói với Mạc Trọng Huy: "Mau đưa em đến biệt thự cũ của nhà em đi, bác hai em nói chuyện lạ lắm."

 Mạc Trọng Huy đặt bát đũa trong tay xuống, cầm chìa khóa xe đưa An Noãn rời đi.

 Thẩm Diệc Minh đấu tranh do dự rất lâu, cuối cùng đặt quyển nhật ký vào trong hòm gỗ, bảo lính cảnh vệ chuyển hòm gỗ lên xe, mang về Bắc Kinh.

 Trước khi xác định An Noãn có thể chấp nhận, ông không thể tùy tiện nói chân tướng cho cô biết.

 Mạc Trọng Huy lái xe đưa An Noãn đến biệt thự, lính cảnh vệ nói cho cô biết bác hai cô đang ở phòng sách, tâm trạng rất suy sụp.

 An Noãn vội vàng chạy vào biệt thự, lên tầng hai, đẩy cửa phòng sách ra.

 Thẩm Diệc Minh ngồi trên ghế làm việc, vẻ mặt hiu quạnh đau buồn, An Noãn nhìn mà vô cùng đau lòng.

 "Bác hai, bác làm sao thế?"

 Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của An Noãn, trong lòng ông cảm thấy ấm áp. Ông không phải một mình, ít nhất Diệc Như vẫn để lại cô cho ông.

Ông trầm giọng nói: "Đột nhiên bác rất nhớ mẹ cháu."

 Thẩm Diệc Minh vừa nói, vừa chậm rãi đi đến trước mặt An Noãn, rồi ôm chặt cô vào trong lòng.

 "Bác hai!"

 "Noãn Noãn, để bác ôm một lúc."

 Giọng ông hơi khàn, phần lớn sức lực đều đè lên người An Noãn.

 "Bác hai, có phải là bác rất mệt không?"

 "Đúng vậy, bác rất mệt mỏi, cơ thể mệt mỏi, trái tim cũng mệt mỏi," Thẩm Diệc Minh hờ hững nói: "Bác không biết bác phấn đấu mấy chục năm vì cái gì. Cho dù bác có cả thế giới, bác vẫn làm tổn thương người bác yêu. Noãn Noãn, đừng giận bác nữa được không? Nếu như trên thế giới này, ngay cả cháu cũng không để ý đến bác, bác không biết bác sống còn có ý nghĩa gì nữa."

 An Noãn mím môi, vỗ về lưng ông, khẽ nói: "Bác, bác đang nói cái gì thế? Sao cháu có thể không để ý đến bác được!"

 Thẩm Diệc Minh co cánh tay lại, ôm cô chặt hơn, cằm khẽ cọ lên tóc cô. Vào giờ phút này, ôm cô, giống như ôm cả thế giới.

 Thẩm Diệc Như lừa ông thật thê thảm. Ba mươi năm, ông hoàn toàn không ngờ An Noãn là con của ông. Cho đến lúc tìm được cô về, người bên cạnh đều nói cô giống Diệc Như, nhưng ông lại thấy được bóng dáng mình trên người cô, ngay cả tính khí quật cường của cô cũng giống di truyền từ mình hơn.

 "Noãn Noãn, sáng mai cùng bác hai về Bắc Kinh được không?"

 An Noãn vùi mặt vào lòng ông, khẽ nói: "Bác hai, cháu muốn ở đây chơi hai ngày, hiếm khi quay lại. Đây là nơi cháu sinh ra và lớn lên."

 Thẩm Diệc Minh không cưỡng cầu cô, mà đề nghị: "Vậy tối nay đến khách sạn với bác hai, nói chuyện với bác hai."

 An Noãn nghĩ đến Mạc Trọng Huy ở bên ngoài thì do dự.

 "Bác hai, cháu có thể cùng bác về khách sạn, nhưng cháu vẫn không thể ở khách sạn với bác được."

 Thẩm Diệc Minh thất vọng, nhéo má cô, không biết làm sao nói: "Bác thấp hèn như vậy rồi, cháu còn không chịu thỏa mãn bác một chút."

 An Noãn khoác cánh tay ông, giận dỗi nói: "Vậy cháu còn quỳ xuống với bác nữa, không phải bác cũng không thỏa mãn yêu cầu của cháu sao?"

 Thẩm Diệc Minh không tức giận, khẽ cười ra tiếng, giơ tay vỗ đầu cô, trách mắng: "Đứa nhỏ này, có thể so sánh được sao. Chuyện chính trị rất phức tạp, cháu không hiểu. Bác có thương cháu thế nào cũng không thể vì cháu mà thay đổi lập trường của mình, hy sinh lợi ích của mình. Tóm lại, cháu không cần phải quan tâm đến chuyện của nhà họ Mạc. Nếu như Mạc Trọng Huy thật sự yêu cháu, sẽ không vì thế mà rời xa cháu."

 An Noãn bĩu môi, không muốn tiếp tục chủ đề này.

 "Bác hai, cháu đưa bác về khách sạn, sáng ngày mai còn phải về Bắc Kinh nữa.

 Thẩm Diệc Minh gật đầu.

 An Noãn ngồi ở trên xe của Thẩm Diệc Minh, đưa ông về khách sạn, Mạc Trọng Huy lái xe đi ở phía sau.

 Dọc đường đi, Thẩm Diệc Minh nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.

 "Bác hai, bác cảm thấy Giang Thành thế nào?"

 Thẩm Diệc Minh suy nghĩ một chút, cười nói: "Rất đẹp, thích hợp để dưỡng lão."

 "Vậy đợi bác già rồi, cháu đưa bác đến Giang Thành dưỡng lão được chứ?"

 Thẩm Diệc Minh lập tức vui vẻ: "Đây là cháu nói đó, đợi bác già rồi, cháu phải phụng dưỡng bác."

 Thẩm Diệc Minh nói nghiêm túc, An Noãn cười ông: "Đến lúc đó đâu đến lượt cháu phụng dưỡng bác, bác có con trai con dâu, cháu trai cháu gái, con cháu đầy nhà."

Nächstes Kapitel