webnovel

Chương 392: Thích nghe em nói yêu anh (3)

Redakteur: Nguyetmai

An Noãn mím môi, cô cũng không tốt như vậy.

 "Vừa nãy Huy đến thật à? Cái tên này cũng thật to gan, anh bái phục sát đất."

 An Noãn tức giận nói, "Anh vẫn nên nghĩ sau này nên làm như thế nào đi."

 "Có thể làm thế nào, đi được bước nào hay bước ấy thôi, tóm lại anh sẽ không thỏa hiệp. Anh sẽ không dùng hạnh phúc cả đời anh làm vật hy sinh chính trị cho ba anh đâu."

 An Noãn thở dài.

 "An Noãn, chỉ sợ từ giờ trở đi, chúng ta sẽ bị hạ lệnh cấm túc thôi."

"Vậy thì đã sao, em không tin bác có thể ở nhà trông chúng ta cả ngày, chỉ cần bác không ở nhà là chúng ta có thể đi ra ngoài."

Thẩm Thần Bằng gõ lên trán cô một cái, "Em thấy lính cảnh vệ có còn cho em ra ngoài nữa không."

 "Em có thể tìm ông ngoại."

 "Ông thương em, đây cũng là cách, nhưng anh thì thảm rồi, ông chỉ mong anh lấy Doãn Thi Hàm."

Nói đến Doãn Thi Hàm, An Noãn không nhịn được hỏi, "Hai người rất thân à?"

"Chơi chung ở hộp đêm mấy lần, giới của bọn anh cũng lớn như vậy."

 "Cô ấy đi chơi hộp đêm?"

 Thẩm Thần Bằng cười, "Nếu không em cho là cái danh hiệu mỹ nữ đẹp nhất Bắc Kinh ở đâu ra? Không phải là chơi ở hộp đêm mà ra sao. Anh không sợ Doãn Thi Hàm một chút nào, người cô ấy thích không phải là anh, cho dù anh chịu lấy cô ấy, cô ấy cũng chưa chắc đã chịu gả cho anh."

 "Cô ấy đã đến nhà họ Thẩm rồi, còn có thể không muốn gả cho anh à?"

 "Chưa biết đâu được, có quá nhiều nguyên nhân, tóm lại, vẫn là câu nói kia, anh sẽ không vứt bỏ Cố Thu."

 "Nếu như Cố Thu nghe thấy lời này của anh sẽ cảm động chết mất."

 Đêm hôm đó, An Noãn gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, cô không nói tình hình thực tế với hắn, không muốn tăng thêm phiền não cho hắn.

 Hai người tán gẫu một hồi, đang nói chuyện thì cô ngủ mất, tỉnh dậy phát hiện điện thoại vẫn đang kết nối.

 "Mạc Trọng Huy, anh còn ở đó không?" Cô mơ mơ màng màng gọi.

 Đầu kia trả lời rõ ràng, "Còn, anh vẫn luôn ở đây."

 "Mạc Trọng Huy, anh thật vô vị, nếu như không cúp điện thoại, có phải anh sẽ cả đêm không ngủ không?"

 Đầu kia cười, tiếng cười tràn đầy sự cưng chiều.

 Rạng sáng ngày hôm sau, Tiết Ngọc Lan lặng lẽ chạy đến tìm An Noãn.

 "Noãn Noãn, nghe bác khuyên, lát nữa đi dỗ bác hai đi. Cháu có biết ngày hôm qua bác hai bị cháu và Thần Bằng làm cho tức giận đến đau lòng, cả đêm không ngủ không, lại sắp phải lên máy bay đến nơi khác rồi. Ông ấy vất vả như vậy, hai đứa đừng làm ông ấy tức giận nữa, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Làm ông ấy giận ốm rồi, hai đứa không gánh nổi cái trách nhiệm này đâu."

 An Noãn mếu máo, khẽ gật đầu.

 Lúc cô đi xuống tầng, Thẩm Diệc Minh đã đang săn sáng ở phòng ăn, ông cụ Thẩm cũng ở đó, rõ ràng ông cụ không biết tối qua xảy ra chuyện gì.

 Ông cụ giơ tay gọi An Noãn, "Cháu gái, đến ngồi cạnh ông ngoại đi."

 An Noãn đi đến ngồi xuống giữa ông cụ Thẩm và Thẩm Diệc Minh, bác dâu cả đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô rồi.

 An Noãn theo bản năng nhìn về phía Thẩm Diệc Minh, Thẩm Diệc Minh đang lạnh lùng ăn sáng.

 Tiết Ngọc Lan đang ra hiệu với cô, An Noãn mím môi, giơ tay thân mật khoác lấy cánh tay Thẩm Diệc Minh, "Bác hai, nghe nói hôm nay bác lại phải đến vùng khác à?"

 Thẩm Diệc Minh rút cánh tay ra, không phản ứng.

 An Noãn ảo não thu tay lại, lúng túng.

 Hình như ông cụ Thẩm cũng nhìn ra cái gì, hỏi, "Diệc Minh, lại sắp ra ngoài à, lần này đi ra ngoài mấy ngày?"

 Đối mặt với ông cụ Thẩm, Thẩm Diệc Minh vẫn cung kính, ông khẽ trả lời, "Lần này con ra ngoài như bình thường, có điều cũng tốt, đỡ ở nhà bị tức chết."

 Ông cụ Thẩm cau mày, cười nói, "Trong cái nhà này ai dám chọc tức con chứ? Lúc con không ở nhà, Noãn Noãn nhớ con muốn chết, suốt ngày hỏi ba lúc nào con về, nhóc con này đúng là càng ngày càng dính lấy con."

 Thẩm Diệc Minh nghe vậy, vẻ mặt hơi dãn ra.

 An Noãn nhân cơ hội lại khoác lấy cánh tay Thẩm Diệc Minh, "Bác, bác nhất định phải về sớm nhé, cháu sẽ nhớ bác."

 Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, lần này không đẩy cô ra.

Trên mặt Tiết Ngọc Lan cuối cùng cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

 Ăn sáng xong, Thẩm Diệc Minh định đi, trước khi đi ông vô cùng nghiêm túc nói với An Noãn, "An Noãn, cháu đừng tưởng là làm nũng với bác là cái gì bác cũng có thể theo cháu. Nghe rõ đây, bác có thể dung túng cho tính tình của cháu, nhưng chuyện tình cảm bác phải làm chủ cho cháu. Chồng tương lai của cháu sẽ do bác chọn, bác cũng có thể bảo đảm tìm cho cháu người đàn tốt nhất, nhưng Mạc Trọng Huy thì không được."

 "Tại sao? Tại sao không thể là Mạc Trọng Huy? Tình cảm là chuyện của hai người, tại sao bác phải làm chủ cho cháu? Tình cảm của Thần Bằng đã trở thành công cụ chính trị của bác rồi, chẳng lẽ ngay cả tình cảm của cháu cũng phải hy sinh tác thành cho mục đích chính trị của bác à?"

 Hô hấp của Thẩm Diệc Minh trở nên dồn dập, ông chỉ cô gầm nhẹ, "Giỏi lắm, hết lần này đến lần khác vì thằng đó mà chống lại bác. An Noãn, tốt nhất cháu sớm dẹp cái suy nghĩ này đi, đừng ép bác phải làm gì. Mấy ngày bác không có ở đây, cháu cứ ở nhà đi, không được đi đâu cả."

 "Không, bác không thể giới hạn tự do của cháu." An Noãn cuống đến nỗi sắp khóc lên.

 Thẩm Diệc Minh hừ lạnh, "Là cháu không nghe lời, An Noãn, đừng ép bác làm ra chuyện cực đoan hơn. Người bác không muốn làm tổn thương nhất chính là cháu."

 Ông nói rồi đi đến trước mặt An Noãn, giơ tay vuốt tóc cô, dịu giọng nói, "Ở nhà ngoan, bác sẽ nhanh kết thúc công việc về với cháu. Bác cũng sẽ nhanh chóng tìm kiếm người thích hợp cho cháu."

 Nước mắt An Noãn tuôn rơi, cô nghẹn ngào gầm nhẹ, "Cháu không cần bác tìm kiếm ai cho cháu, cho dù bác có giới thiệu người ưu tú thế nào cho cháu, cháu cũng đều không cần. Cháu yêu Mạc Trọng Huy, đời này cháu chỉ muốn gả cho anh ấy."

 Thẩm Diệc Minh tức giận giơ tay ra, chỉ thiếu chưa vung về phía An Noãn.

 "Bác đánh đi, đánh chết cháu vẫn nói như vậy, đời này cháu sẽ không lấy ai ngoài Mạc Trọng Huy."

 "Bốp" một tiếng giòn giã, Thẩm Diệc Minh tát lên mặt An Noãn, đánh xong đến ông cũng ngẩn ra, tất cả mọi người cũng đều ngẩn ra.

 Ông cụ Thẩm phản ứng lại đầu tiên, ông đau lòng kéo An Noãn vào lòng mình, mắng Thẩm Diệc Minh, "Con nhắm mắt đánh người cái gì, cũng không nhìn xem người đứng trước mặt là ai. Con coi cái nhà này là cái gì hả, ba còn chưa chết, cái nhà này chưa đến lượt con làm chủ đâu."

 Thẩm Diệc Minh mím môi, trong mắt thoáng qua sự đau đớn. Đánh xong ông đã hối hận rồi, nhất là nhìn thấy vẻ mặt bi thương của An Noãn. Ông lại nỡ đánh cô, xem ra thật sự là tức giận quá.

 Sau đó Thẩm Diệc Minh không nói gì, xoay người rời đi.

 Sau khi Thẩm Diệc Minh rời đi, An Noãn gục lên vai ông cụ Thẩm lớn tiếng khóc, khóc rất tủi thân.

 "Ông ngoại, cháu không muốn chia tay với Mạc Trọng Huy, cháu muốn kết hôn với anh ấy, sống hết đời này."

 Ông cụ Thẩm đau lòng vỗ lưng cô, bảo đảm với cô, "Chỉ cần ông ngoại còn một hơi thở, ông ngoại sẽ cố hết sức ủng hộ cháu, không để cho cháu bị bắt nạt."

Nächstes Kapitel