webnovel

Chương 310: Chúng ta bắt đầu lại từ đầu (2)

Redakteur: Nguyetmai

Tay cầm thìa của Thẩm Diệc Minh dừng lại một chút rồi ông thấp giọng nhẹ nhàng nói, "Bức ảnh gia đình mà đổi đi rồi thì không có mẹ cháu nữa rồi. Đây là bức ảnh gia đình duy nhất mà mẹ cháu để lại thế giới này, là bức ảnh tất cả mọi người trong gia đình cùng nhau chụp vào ngày sinh nhật thứ mười tám của con bé."

"Cháu biết đối với bác thì bức ảnh này rất có ý nghĩa, bác có thể cất nó vào trong album mà, bác cứ để nó ở đây, nhìn thấy nó trong lòng bác không cảm thấy khó chịu sao?"

Thẩm Diệc Minh thoáng mím môi, giọng ông trầm thấp mà bùi ngùi, "Đúng vậy, lần nào thấy cũng đều cảm thấy khó chịu, một người đầy sức sống như vậy mà lại đi rồi, là do bác không tốt, bác không nên quản thúc con bé."

"Bác, chuyện trước đây đừng nhắc lại nữa, mẹ cháu đã đi rồi, bà ấy ở trên trời mà biết được cũng không muốn thấy bác đau buồn đâu, chúng ta đều phải sống tốt, có thế mẹ cháu mới có thể yên tâm được."

An Noãn thấy Thẩm Diệc Minh ăn hết bát cháo mới thử dò hỏi một câu, "Bác, cháu thấy bác nên tốt với bác dâu một chút."

Thẩm Diệc Minh đặt bát xuống, cau mày cười nói, "Sao cháu lại nói vậy?"

"Ngày nào bác cũng rất bận rộn, thời gian ở bên ngoài rất nhiều mà thời gian ở nhà thì ít. Bác dâu trước giờ đều không oán giận, còn chăm sóc tốt cho ông ngoại, người phụ nữ như vậy thật sự là rất đáng quý, cháu cảm thấy bác nên dành ra thêm chút thời gian ở bên bác ấy, thỉnh thoảng mua chút quà nho nhỏ làm bác ấy vui. Bác ra nước ngoài khảo sát hay phỏng vấn cũng có thể đưa bác dâu theo cùng. Bác nghĩ xem, với thân phận bây giờ của bác dâu cũng không thể tùy ý mà ra ngoài dạo phố vui chơi, cả ngày chỉ có thể nhốt mình trong nhà, nhưng nếu mà đi ra ngoài với bác thì không có ai bắt bẻ được gì rồi. Hơn nữa bác dâu xinh đẹp như vậy, bác đưa bác ấy ra ngoài cũng rất nở mũi đấy."

Thẩm Diệc Minh cười ha hả, tiếng cười hết sức sảng khoái.

Ông cưng chiều véo má cô cười nói, "Cái con nhóc quỷ này, bác với bác dâu cháu đã là vợ chồng già hết rồi, Thần Bằng cũng đã hơn ba mươi, làm gì có ai nói các bác như vậy nữa. Bác cháu cũng đã sớm quen với cuộc sống như bây giờ rồi, đột nhiên lại đưa bà ấy ra ngoài, có thể bà ấy sẽ không được quen đâu."

"Ai nói vậy, đó chỉ là suy nghĩ của mình bác thôi, bác không thấy hôm nay lúc bác tặng dây chuyền cho bác dâu, bác dâu vui biết bao sao? Như bác nói đó, anh họ đã hơn ba mươi rồi, bác ấy đã theo bác mấy chục năm nay, bác đã từng làm được gì lãng mạn cho bác ấy chưa? Cháu cảm thấy bác dâu cháu là một người phụ nữ xinh đẹp lại tốt đẹp như vậy mà lại đi theo bác đúng là tiếc cho bác ấy quá!"

Thẩm Diệc Minh lắc đầu bất đắc dĩ nói, "Cái con nhóc này, ở trước mặt bác càng ngày càng không biết lớn nhỏ rồi, cái miệng cũng không biết dè chừng, cũng không sợ bác tức giận với cháu sao?"

"Cháu còn lâu mới sợ, bác thương cháu như vậy, làm sao có thể tức giận với cháu được. Hơn nữa, những lời cháu nói đều là thật, bác dâu thứ đáng thương quá."

Thẩm Diệc Minh vuốt tóc cô, thở dài hắng giọng nói, "Được rồi, bác nghe theo cháu, lần sau nếu ra nước ngoài hoặc ra ngoài thành phố khảo sát thì bác sẽ đưa bác dâu cháu theo, mang theo bà xã đồng hành, như vậy được rồi chứ?"

An Noãn cười hì, trong lòng vô cùng xúc động.

Có nhiều lúc đàn ông không phải là không biết lãng mạn, chỉ là họ cảm thấy lãng mạn là điều không cần thiết. Có lẽ họ cũng không biết, chỉ cần một món quà nho nhỏ thôi cũng có thể khiến cho người phụ nữ vui vẻ khôn cùng, giá trị của món quà không nằm ở mức độ quý giá của nó mà nằm ở việc món quà đó đại diện cho trong lòng bạn có người đó.

Từ đầu đến cuối, hai bác cháu đều không nhắc đến chuyện đổi họ, Thẩm Diệc Minh không nhắc tới, An Noãn đương nhiên cũng coi như không có chuyện gì xảy ra.

Cô biết gắn cái mác người nhà họ Thẩm là đại diện cho quyền lực và vị trí của cô trong xã hội, đi đến đâu người ta cũng đều kính trọng, nhưng cả đời này cô cũng sẽ không làm như vậy. Cho dù có phải cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm, cô cũng sẽ không từ bỏ họ của ba mình. Là một danh hiệu cũng được, một cái xưng hô cũng được, cô mãi mãi là con gái của An Hồng Minh.

Sáng sớm hôm sau, An Noãn đến khách sạn, cô vào phòng của Hứa Vĩ Thần trước, cô có vài điều cần phải nói riêng với anh ta.

Hứa Vĩ Thần đang pha cà phê thì bị An Noãn hù sợ, anh ta nhịn không được mắng, "Cô không đến phòng lão Lâm mà chạy qua chỗ tôi làm gì? Không phải là cô có hứng thú với tôi đấy chứ? Trời ạ, chuyện này trở thành chuyện tình tay ba rồi."

"Hứa Vĩ Thần, tôi có chuyện quan trọng phải nói với anh, anh nghiêm túc một chút được không?"

Hứa Vĩ Thần thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh ta gật đầu, "Cô vào phòng khách ngồi trước đi, tôi pha xong cà phê rồi ra ngay."

Hứa Vĩ Thần mau chóng bưng hai ly cà phê nóng hổi qua rồi đưa cho An Noãn một ly.

Anh ta nhẹ nhấp một hớp rồi ngồi xuống đối diện An Noãn, tùy tiện hỏi, "Rốt cuộc có chuyện gì? Lần trước hẹn riêng tôi ra ngoài, lần này lại chạy đến tìm tôi."

"Tôi đã gặp mẹ ruột của Tảo Tảo rồi."

An Noãn bình tĩnh kể lại câu chuyện, Hứa Vĩ Thần phun ra một ngụm cà phê, anh ta nhìn về phía cửa, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng nói, "Tốt nhất cô đừng để lão Lâm biết được chuyện này."

"Hôm qua tôi còn đưa Tảo Tảo đi gặp cô ấy."

Hứa Vĩ Thần chửi thề một câu, anh ta đặt ly cà phê trong tay xuống.

"Chết tiệt, cô thật sự điên rồi, cô dựa vào đâu mà quản mấy chuyện không liên quan tới cô vậy? Cô có biết lão Lâm ghét người phụ nữ đó đến thế nào không, vậy mà cô còn dám để Tảo Tảo gặp cô ta, cô không muốn sống nữa rồi sao?"

An Noãn giải thích, "Người phụ nữ đó quá đáng thương, có những sự thật mà các anh không hiểu được."

"Chúng tôi không hiểu được, cô hiểu sao? An Noãn, cô tuyệt đối đừng nghĩ bản thân mình rất thông minh, thật ra người ngốc nhất chính là cô."

An Noãn nhịn không được nắm chặt lấy áo của Hứa Vĩ Thần, "Hứa Vĩ Thần, anh nghe tôi nói trước đã, người phụ nữ đó thật sự là không có lỗi gì cả. Năm đó cô ấy chỉ muốn kiếm một khoản tiền để chữa bệnh cho mẹ, cô ấy không phải là vũ nữ mà là một sinh viên đại học đơn thuần, lần ở với lão Lâm là lần đầu tiên của cô ấy. Cô ấy rất yêu Tảo Tảo, tôi có thể nhận ra điều đó."

"Im đi." Hứa Vĩ Thần lạnh lùng ngắt lời cô, anh ta dùng sức hất tay cô ra, "An Noãn, lão Lâm là dạng người gì cô còn không rõ sao? Năm đó bị người ta bày mưu hãm hại, cậu ta còn có thể không điều tra rõ ràng mọi chuyện hả? Cho dù người phụ nữ đó có đáng thương cỡ nào đi chăng nữa thì có liên quan gì đến lão Lâm? Lão Lâm đáng bị người ta hãm hại, bị người ta lợi dụng à? Nói một câu khó nghe, cô ta có phải là xử nữ không lão Lâm có thể không biết chắc? Hơn nữa, có phải xử nữ hay không quan trọng đến vậy à? Lão Lâm muốn kiểu phụ nữ nào mà không được, còn hiếm lạ gì cái loại xử nữ như cô ta?"

An Noãn đỏ mặt lên, ra sức cắn môi.

"An Noãn, tốt nhất là cô đừng có lo chuyện này, nếu thật sự chọc giận lão Lâm rồi, đến lúc đó không ai có thể giúp được cô đâu."

"Hứa Vĩ Thần, anh không cảm thấy cách làm của lão Lâm đối với cô gái đó quá bất công hay sao? Cô ấy cũng là người bị hại, cô ấy cũng bị người ta lợi dụng. Anh đã quên năm đó lúc sinh Tảo Tảo, cô ấy nằm trên giường bệnh mà khóc đến đau thắt ruột gan rồi à? Anh thật sự có thể trơ mắt nhìn như vậy mà không lo sao?"

Hứa Vĩ Thần hừ lạnh, chất vấn, "Vậy cô định lo thế nào đây? Bảo lão Lâm cưới cô ta về nhà, một nhà ba người sống cuộc sống hạnh phúc sao? An Noãn, sao cô có thể ngây thơ đến vậy, là cô ta câu kết với người khác dùng thủ đoạn hãm hại lão Lâm, lão Lâm dựa vào đâu mà còn phải thu dọn cho mọi chuyện cô ta đã làm? Lão Lâm không chỉ không yêu cô ta, thậm chí còn chán ghét cô ta, cô có hiểu không?"

An Noãn cắn môi, nói, "Tôi không phải là muốn lão Lâm có thể chấp nhận cô ấy, tôi chỉ mong anh ấy đừng đối xử với cô ấy quá đáng như vậy, cô ấy là mẹ ruột của Tảo Tảo, cô ấy có quyền được gặp Tảo Tảo, dựa vào đâu mà đến cả gặp mặt cũng không cho cô ấy gặp?"

Hứa Vĩ Thần mệt mỏi thở dài một hơi, anh ta trầm giọng nói, "An Noãn, nếu như cô không sợ chết thì cứ nói với lão Lâm chuyện này, nhưng mà đừng trách tôi không nhắc nhở cô, nếu như cô còn tự mình quyết định đưa Tảo Tảo đến gặp người phụ nữ đó nữa, tôi dám đảm bảo là lão Lâm sẽ không khách sáo với cô đâu."

Nächstes Kapitel