webnovel

Chương 302: Mẹ ruột của Tảo Tảo xuất hiện (4)

Redakteur: Nguyetmai

"Đứa bé trong bụng tôi càng ngày càng lớn, tôi muốn thử liều một lần nên đã đi tìm anh ấy. Tôi nghĩ nếu tôi giải thích với anh ấy, anh ấy sẽ tha thứ cho tôi, có lẽ sẽ nể mặt đứa bé mà chấp nhận tôi. Thế nhưng hóa ra tôi chỉ đang nằm mơ. Mọi chuyện xảy ra sau đó, cô An, cô hẳn đã rõ rồi."

An Noãn cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy chiếc ly sứ lạnh lẽo, trong lòng càng nặng trĩu.

"Cô An, cô chưa từng sinh con, có lẽ không cách nào hiểu được tấm lòng của một người làm mẹ. Cô biết không, sinh đứa con ra, còn chưa kịp nhìn nó một cái thì đã bị tách ra khỏi nó, nỗi đau này so với bị con dao khoét đục vào tim còn đau đớn hơn. Tôi đã từng khóc, từng cầu xin, từng quỳ trước mặt anh ấy, nhưng anh ấy không hề mềm lòng mà cho tôi một số tiền rồi đuổi tôi đi. Một khoảng thời gian dài sau khi rời đi tôi vẫn luôn hận anh ấy, hận không thể liều chết với anh ấy. Nhưng mà cách xa nhiều năm như vậy, tôi cũng dần dần bình tĩnh lại, tôi đã thay đổi cách nghĩ. Cuộc sống của anh ấy vốn dĩ rất tốt đẹp, anh ấy có thể tìm một người mình yêu, kết hôn, sinh con, sống một cuộc sống hạnh phúc, nhưng lại vô cớ bị hãm hại, mọc thêm một đứa con trai. Nói cho cùng cũng là tôi sai trước, anh ấy đối xử với tôi như vậy, tôi đành chấp nhận. Tảo Tảo đã được ba năm hai trăm mười ba ngày tuổi, cô có thể tưởng tượng được trong suốt từng đó ngày tâm trạng nhớ thương của tôi dành cho Tảo Tảo là như thế nào không?"

An Noãn bình ổn cảm xúc, giọng cô trầm xuống nhẹ nhàng hỏi, "Cô Tô, Aaron có biết hết những chuyện này không?"

"Có lẽ là anh ấy không biết, tôi không có cơ hội giải thích với anh ấy, đến gặp mặt thôi mà anh ấy cũng không muốn thấy tôi."

An Noãn hít sâu một hơi, "Cô Tô đang muốn thông qua tôi để truyền đạt những chuyện này với Aaron sao?"

Cô sẵn lòng làm người tốt, chỉ là không biết bây giờ Lâm Dịch Xuyên có muốn nghe cô nói không thôi.

Chân mày xinh đẹp của Tô Nhiên hơi nhíu lại, nhẹ nhàng cười nói, "Cô An, tôi không có ý này, tôi có thể gặp được cô nên không kìm được muốn trút bầu tâm sự thôi. Hôm nay tôi đến tìm cô là hy vọng cô có thể trở về bên cạnh hai cha con họ, hai người họ đều rất yêu cô, không thể không có cô, tôi mong cô có thể giúp tôi chăm sóc tốt cho họ. Tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng Aaron bị tổn thương, tôi càng không muốn Tảo Tảo phải đau buồn. Bây giờ nếu như đến ngay cả cô cũng không cần nó nữa, tôi sợ tâm lý non nớt của nó sẽ bị ám ảnh. Cô An, coi như là tôi cầu xin cô có được không?"

An Noãn thoáng ngẩn ra, cô hơi kinh ngạc.

"Cô An, chỉ cần cô trở lại bên cạnh hai cha con họ, tôi đảm bảo cả đời này sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người nữa, không làm phiền đến cuộc sống hạnh phúc của mọi người. Cầu xin cô, cả hai cha con họ thật sự không thể không có cô."

An Noãn hít sâu một hơi, trong lòng có cảm giác không nói nên lời. Hóa ra trên thế giới này còn có người đáng thương hơn cô, hóa ra bản thân cô đã rất hạnh phúc hơn nhiều người rồi.

"Cô Tô, tôi rất xin lỗi, tôi không thể đồng ý với cô được, bởi vì tôi và Aaron đã không thể ở bên nhau được nữa rồi. Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ dùng mọi cách đi tìm Aaron, giải thích với anh ấy, cầu xin anh ấy tha thứ để trở lại bên cạnh Tảo Tảo. Tảo Tảo cần mẹ ruột của nó thương yêu, đứa trẻ này rất thiếu hụt cảm giác an toàn, mà thứ này chỉ có mẹ ruột của nó mới có thể cho nó."

An Noãn nói xong chỉ thấy Tô Nhiên nhẹ cười, khóe miệng đều là sự tự giễu.

"Cô An, Aaron không thích tôi, thậm chí là chán ghét tôi. Cô hiểu anh ấy hơn tôi, cô chắc hẳn cũng biết anh ấy tuyệt đối sẽ không chấp nhận người đã bày mưu hãm hại anh ấy. Từ trước đến giờ tôi đều không dám mơ mộng xa vời như vậy, tôi chỉ mong anh ấy tìm được một cô gái hiền lành tốt bụng, cô gái đó có thể đối xử tốt với Tảo Tảo. Cô An, cô rất tốt bụng, cô cũng đối xử rất tốt với Tảo Tảo, tôi mong hai người có thể ở bên nhau, được như vậy thì muốn tôi làm gì tôi cũng đều đồng ý."

An Noãn khẽ ngắt lời cô ta, "Cô Tô, xem ra cô thật sự không hiểu anh ấy rồi. Aaron nhìn bề ngoài có vẻ rất lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng thật ra trong lòng anh ấy rất tốt bụng, dịu dàng, nếu như anh ấy biết năm đó cô đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh ấy nhất định sẽ tha thứ cho cô. Vì Tảo Tảo, cô không nên từ bỏ. Cô Tô, hôm nay cảm ơn cô đã mời tôi uống cà phê, chắc hẳn là tôi không giúp được gì cho cô rồi, nhưng mà cô có thể thử đi tìm Hứa Vĩ Thần, đối với Aaron, lời nói của anh ta rất có sức thuyết phục, làm cho anh ta hiểu được, cũng coi như cô đã thành công một nửa rồi."

Bước ra khỏi tiệm cà phê, bầu trời đã đổ xuống cơn mưa nhỏ.

Một mình An Noãn bước đi trên đường phố náo nhiệt, trời đột nhiên đổ mưa làm cho bước chân của người đi đường hối hả hơn, chỉ có bước chân của An Noãn là chầm chậm mà nặng trĩu.

Hóa ra cô ấy không phải là một vũ nữ, hóa là cô ấy lại là một cô gái tốt đẹp đến vậy, cô ấy sạch sẽ hơn mình, thuần khiết hơn mình. Cũng chỉ có người con gái tốt đẹp như vậy mới xứng với người hoàn hảo như lão Lâm.

Cô rất muốn làm chút chuyện vì cô ấy, nhưng lại phát hiện ra mình chẳng làm được gì cả.

An Noãn vừa đi vừa suy nghĩ, rồi bỗng nhiên quay đầu lại chạy về hướng ngược lại, một lần nữa về lại tiệm cà phê đó. Cô gái đó vẫn còn ở đó, lúc này cô đang ghé vào trên bàn, không màng đến mọi người xung quanh mà khóc nức nở, tiếng khóc giống như một đứa trẻ vậy.

Trái tim An Noãn như bị đập mạnh vào, cô bước qua đó.

"Cô Tô."

Người phụ nữ hoang mang rối loạn ngẩng đầu lên, luống cuống lau nước mắt.

"Có lẽ tôi có thể giúp được cô, bây giờ Hứa Vĩ Thần đang ở Luân Đôn, đợi anh ta trở về Bắc Kinh, tôi giúp cô hẹn gặp anh ta, hãy nói hết mọi chuyện với Hứa Vĩ Thần, anh ta có thể giúp cô nói chuyện với Aaron."

Tô Nhiên cảm kích nở nụ cười, giọng nói lúc được lúc không của cô thoáng vẻ xót xa, "Không cần đâu cô An, ai cũng không thể giúp tôi nói chuyện với anh ấy được đâu, anh ấy rất ghét tôi, sẽ không bao giờ chấp nhận tôi."

"Vì Tảo Tảo, cô hãy thử một lần đi."

Lần này khi cô bước ra từ tiệm cà phê thì trời đã mưa to.

Ông cụ ở nhà gọi điện cho cô, hỏi cô đang ở đâu, còn hỏi cô có cần đến đón không.

An Noãn từ chối, cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.

Từ trung tâm thương mại đi đến nhà ga, lúc này cả người An Noãn đã ướt đẫm, tóc vẫn đang nhỏ giọt nước, trên người chỉ mặc mỗi một chiếc váy dính sát vào người, lạnh lẽo, nhếch nhác.

Đúng lúc này chiếc xe của Mạc Trọng Huy dừng lại trước mặt cô. Thành phố Bắc Kinh to như vậy mà bọn họ lại có duyên đến thế.

Hắn trực tiếp mở cửa xuống xe, cánh tay chắc khỏe ôm lấy đôi vai cô, nhét cô vào trong xe.

An Noãn không giãy giụa, váy cô đã ướt đẫm làm lộ ra đồ lót màu đen bên trong, vừa nãy ở nhà ga đã nhìn thấy mấy cặp mắt như sói như hổ chằm chặp nhìn cô.

"Trợ lý Trương, đến khách sạn gần đây nhất."

Mạc Trọng Huy trầm giọng dặn dò một câu, hắn cầm lấy một chiếc chăn phủ lên bả vai cô rồi lại lấy một chiếc khăn lông khô lau tóc cho cô.

An Noãn hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, cô không phản kháng chút nào.

Khi đến khách sạn, Mạc Trọng Huy bao bọc cô, ôm lấy vai cô đi vào trong ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn đưa cô vào thang máy.

Khách sạn dưới sở hữu của Mạc thị luôn giữ lại một phòng VIP dành riêng cho Mạc Trọng Huy.

Hắn đưa cô vào phòng, giọng nói đầy sức hút dịu dàng bên tai cô, "Thời tiết này rất dễ bị nhiễm lạnh, em vào trong tắm một cái đi, cả người em đều ướt đẫm cả rồi, anh sẽ cho người mang quần áo tới."

An Noãn không nói gì nữa, cô bước vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo đẫm nước trên người xuống, đến đứng dưới chiếc vòi hoa sen ấm nóng.

Nächstes Kapitel