"Bây giờ học?"
Nghe thấy lời của Trương Huyền, đám Lục Tầm, Điền Long đều phá lên cười.
Đùa nhau đấy à!
Bây giờ học? Ngươi nghĩ trà đạo giống mấy cái nghề thủ công vặt vãnh của mấy tay thợ lề đường đấy à? Nói học là học được ngay?
Đây là một chức nghiệp, dẫu ngày nào cũng trau dồi, nhưng không có vài ba năm thì đừng hòng tiến bộ. Bây giờ mới học mà muốn thông qua khảo nghiệm? Không làm màu thì ngươi sẽ chết sao?
Nhưng vậy cũng hay, ngu thì chết chứ bệnh tật gì, để lát nữa xem ngươi có còn ngẩng đầu lên được hay không.
Lục Tầm lạnh lùng hừ một tiếng.
Đối phương đang phấn khích, còn Hoàng Ngữ ở bên cạnh thì chỉ chực bật khóc, vội vàng truyền âm ngăn cản: "Không thể nhận lời, Lục Tầm đã từng cất công học trà đạo, vô cùng tinh thông…".
Cả trà đạo là gì ngài còn không biết, lại đi tỉ thí với một cao thủ trà đạo, đây chẳng phải đang kể chuyện cười sao?
Đã gặp lắm kẻ hấp tấp, nhưng chưa thấy ai hấp tấp như cha nội này.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com