webnovel

Chương 3: Đạo trời còn thiếu sót

Redakteur: Nguyetmai

(*Đạo trời hữu khuyết: Phiếm chỉ đạo trời cũng không vẹn toàn, ai ai cũng có khiếm khuyết)

"Chỉ điểm tại chỗ?" Sắc mặt của Trương Huyền đã hơi khó coi.

Tuy hắn đã dung hợp với kí ức của tiền thân, nhưng vẫn chưa kiểm tra kĩ càng, giỏi nhất cũng chỉ nắm rõ được các đẳng cấp tu luyện. Còn như sai lầm trong tu luyện thì đến tiền thân cũng ù ù cạc cạc, huống chi lúc này.

Chỉ điểm cho người ta… Chắc chắn là đọ không nổi với gã thầy giáo họ Tào kia!

Nếu thi đấu, chắc chắn là thua!

"Sao? Không dám chứ gì? Học viện đã có quy định rõ ràng, tỉ thí tại chỗ để học sinh tự chọn lấy, thì không thể xem là cướp giật được!" Tào Hùng cười khẩy một tiếng, rồi phất tay áo, bộ dạng cực kỳ thong dong, nho nhã.

"Chỉ điểm gì đây?" Biết rõ chuyện hôm nay mà giải quyết không ổn, thì cô học trò nhọc nhằn lắm mới có được cũng sẽ cuốn gói theo người, nên Trương Huyền đành cắn răng làm liều.

Chuyện giáo viên chỉ điểm được phân ra làm nhiều loại, chỉ điểm tu vi, võ thuật, sai lầm trong tu luyện… Phương hướng không giống nhau, sở trường của các giáo viên cũng khác biệt.

"Thế này đi, mấy người này đều là học viên mới, chúng ta chẳng quen biết ai hết, cứ để họ thi triển một bộ quyền pháp, chúng ta sẽ nhìn ra sơ hở trong ấy, rồi tiến hành chỉ điểm. Sau đó sẽ kiểm tra tại chỗ, ai giúp học trò tiến bộ nhiều hơn, người đó thắng, thế nào?"

Đối mặt với giáo viên khác thì Tào Hùng còn không tự tin cho lắm, chứ đối mặt với cái gã đội sổ toàn trường, thi khảo hạch 0 điểm này, thì quá tự tin là đằng khác.

Trương Huyền thì tỏ ra do dự.

"Đừng có bảo là không dám nhé? Vừa rồi bốc phét ghê lắm mà, còn nói biết bao nhiêu người mơ ước làm học trò của ngươi, mà ngươi chẳng chịu nhận cơ mà? Nếu có bản lĩnh thật sự, thì tỉ thí một lần cho ra lẽ, đừng có gieo họa cho con gái nhà người ta!" Tào Hùng từng bước dồn hắn vào ngõ cụt.

"Vậy thì… được!" Trương Huyền gật đầu.

Có chết cũng phải chết cho oanh liệt! Cùng lắm thì thua thôi. Nếu bây giờ mà không nhận lời, thì cô học trò vừa nhận sẽ bỏ đi là cái chắc. Lúc này, đã không còn đường lùi rồi.

Kẹt quá thì đến lúc đó phán bừa vậy, dẫu sao mặt mình cũng dày mà, mất mặt thì mất mặt thôi…

"Thầy Tào và thầy Trương tỉ thí kìa!"

"Ngươi nói là cái ông thầy xếp ngược từ dưới lên hả?"

"Ông đó đó!"

"Khảo hạch 0 điểm mà dám thi đấu với người ta? Thật hay đùa vậy trời? Vậy không phải là tự vả mặt mình sao?"

Hắn ta vừa đồng ý, thì đã thu hút không ít học sinh đang ăn cơm chạy lại.

Hôm nay tân sinh đến báo danh, không ít người chưa đến học viên đã nghe danh ông thầy thi khảo hạch bị 0 điểm, dẫu chưa từng gặp mặt, thì cũng cực kỳ tò mò.

"Theo quy tắc, ngươi chỉ điểm học trò ta, ta chỉ học trò ngươi!" Thấy đông người bu đến, Tào Hùng càng muốn thể hiện hơn, phất mạnh tay áo, tươi cười rạng rỡ.

Trong cuộc cạnh tranh giữa các giáo viên, để cho công bằng, không thể chỉ điểm học trò của mình để miễn nghi ngờ gian lận, thông thường sẽ chỉ điểm học trò của nhau.

"Cô bé, ngươi qua đây thi triển một bài quyền pháp, sau đó dùng toàn lực, đánh lên trụ đá trước mặt!" Sau khi xác định thể thức và nội dung thi đấu, Tào Hùng bày ra một bộ dáng cao nhân, đưa mắt nhìn cô gái ngây ngô đứng cách đó không xa.

"Ta…"

Vương Dĩnh đỏ mặt, len lén nhìn Trương Huyền một cái, thấy anh ta không hề tức giận thì mới chịu bước tới, hai tay vừa tách ra, một luồng khí thong thả bao trùm khắp cơ thể.

Vụt vụt vụt!

Tiếng đánh chưởng vun vút, lực đánh chắc chắn. Nếu không tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không có ai tin đây là chưởng pháp do một cô gái ngây ngô đánh ra. Vững vàng ổn định, lực đánh chắc chắn, vừa nhìn đã biết có nền tảng rất tốt.

Thoáng chốc bài chưởng pháp đã đánh xong.

Nhìn một lát, Trương Huyền đã hoàn toàn suy sụp. Với kiến thức của mình, rồi kết hợp thêm kí ức của tiền thân, hắn cũng chẳng nhìn ra được bất kỳ một khuyết điểm nào. Chả trách sao lại bị 0 điểm, mắt nhìn của ông nội này thực sự quá kém cỏi.

"Rồi, dốc toàn lực công kích trụ đá đi!" Thầm xuýt xoa đúng là một hạt giống tốt, Tào Hùng gật gù hài lòng.

Trụ đá cách họ không xa, nó dùng để đo sức mạnh của học viên, để học viên nắm bắt chính xác thực lực của mình.

Vương Dĩnh rụt rè tiến đến, dùng toàn bộ sức mạnh tích lũy từ bài chưởng pháp vừa đánh xong, hóa thành một dòng sao băng, đập thật mạnh lên trụ đá!

Ầm!

Trụ đá rung lên một cái, hiện ra một con số: 53!

"53 cân, chưởng lực không tệ!" Tào Hùng không ngớt gật gù.

Một tân sinh còn chưa vào học viện, chưa tiếp nhận bất kỳ chỉ điểm nào, lại còn là con gái, mà đánh được chưởng lực như thế thì thực sự đã rất khá rồi.

"Khi nãy ta đã xem rồi, chưởng pháp của ngươi hùng hồn, chắc chắn. Có điều, còn một điểm chưa được tốt lắm, chính là quá trình tung chưởng hơi ngắn, nếu có thể tăng tốc độ ngừng - chuyển của đôi chân, uy lực ắt sẽ tăng mạnh! Nếu ta đoán không lầm, thì chân của ngươi đã từng bị thương đúng không?" Tào Hùng lên tiếng.

Không hổ là giáo viên, ánh mắt của gã quả nhiên tốt hơn hẳn Trương Huyền, vừa nhìn đã nhận ra trong chưởng pháp của Vương Dĩnh, đôi chân là vấn đề mấu chốt, và cũng đoán ra chân cô bé đã từng bị thương.

"Dạ phải!" Vương Dĩnh gật đầu.

"Vì từng bị thương, nên khi ngươi mượn sức ở đôi chân thì sẽ có cảm giác gượng gạo. Bây giờ ta sẽ chỉ cho ngươi một cách, yên tâm, sẽ không gây ảnh hưởng đến vết thương cũ trên chân ngươi đâu!"

Ngay sau đó, Tào Hùng nói ra một phương pháp mới, đồng thời giải thích cặn kẽ một lượt.

"Để ta thử xem!"

Với lứa tuổi này mà Vương Dĩnh có thể sở hữu sức mạnh như vậy, thì khả năng lĩnh ngộ sẽ không kém, loáng một cái cô đã tỏ tường. Cô lại bước đến trước trụ đá, siết chặt bàn tay, một nguồn sức mạnh lan tỏa toàn thân, cả người tựa như rồng cuộn.

Ầm!

63!

Chỉ qua một chỉ điểm đơn giản, sức mạnh đã lập tức tăng thêm 10 cân!

"Sức mạnh tăng thêm 10 cân, cũng tương đương với 20%! Ta chỉ điểm xong rồi, đến lượt ngươi!" Nhìn thấy thành tích này, Tào Hùng khẽ mỉm cười rất thỏa thuê, quay qua nói với Trương Huyền.

Mới chỉ một lần đã khiến sức mạnh của học trò tăng lên 20%, kể ra đã là một thành tích cực kỳ khá rồi.

"Thầy Trương!" Tào Hùng vừa dứt lời, có một học trò bước ra từ sau lưng gã ta, toan thi triển quyền pháp.

"Khoan đã!" Trương Huyền khoát tay.

"Sao thế? Lẽ nào thầy Trương định nuốt lời?" Tào Hùng gằn giọng.

"Nuốt lời? Đùa à, ngươi nghĩ chuyện ta đã đồng ý, mà còn nuốt lời được sao?" Ngoài miệng thì đầy gang thép, nhưng trong lòng Trương Huyền thì đang lo sốt vó.

Chỉ điểm cho học trò tu luyện, một gã xuyên không như hắn thì làm sao biết được. Nếu bảo hắn chỉ dạy cho họ làm sao để tải phim, nắm được mấu chốt trong mấy bộ phim giường chiếu thì họ tìm đúng thầy rồi.

"Ta chỉ nghĩ…" Thấy mọi người nhìn qua, Trương Huyền đành liều mạng, kiếm bừa lý do: "Đây là học trò của ngươi, chỉ nghe lệnh của ngươi. Nếu ta đã chỉ rồi mà học trò cố tình không dùng hết sức, thì khác nào ta đã thua ngay từ đầu?"

"Ta chắc chắn sẽ dốc hết sức, ta luôn giữ gìn chữ tín!" Học sinh kia thấy Trương Huyền nghi ngờ liền nghiến răng nói.

"Được, cứ cho là cậu học sinh này đáng tin cậy, nhưng cuộc tỉ thí của chúng ta không công bằng!" Thấy cậu học sinh nói như thế, Trương Huyền biết nếu mình tiếp tục đu bám phương diện này, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười, nên miễn cưỡng mà phán tiếp.

"Không công bằng? Không công bằng chỗ nào?" Tào Hùng hỏi.

"Vương Dĩnh là học trò của ta, nếu ta thắng thì trò ấy vẫn là học trò của ta, ta chẳng có được gì cả. Còn nếu ta thua, trò ấy sẽ bái ngươi làm thầy, công bằng chỗ nào? Cái này cũng giống như ta với ngươi chơi đánh bạc đổi mạng, ta thắng thì ta lấy mạng ngươi, ta thua thì ta trả mạng lại cho ngươi… Ngươi thấy công bằng không?"

"Ớ…" Tào Hùng đơ mặt ra.

Kể ra thì đúng là cũng không công bằng cho lắm. Giao kèo thế này, chẳng khác nào không bỏ ra xu nào mà vẫn được lợi, mình thì chẳng mất gì, còn người ta chỉ thua một cái đã phải tặng học trò cho mình.

"Vầy đi, nếu ngươi thắng, thì em Lưu Dương này sẽ trở thành học trò của ngươi!" Ngẫm nghĩ một lát, Tào Hùng phất tay nói.

Lưu Dương chính là tân sinh đã bước ra định nhờ Trương Huyền chỉ điểm.

"Thầy…" Không ngờ thầy Tào lại đưa ra quyết định như thế, Lưu Dương hoảng hốt kêu lên.

Bảo cậu bái cái người thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm làm thầy, thà bảo cậu đi chết còn hơn…

"Yên tâm đi, ta đảm bảo sẽ không thua!" Tào Hùng nhìn cậu ta bằng ánh mắt đầy tự tin.

"Vâng!"

Hình như rất tin tưởng ông thầy họ Tào này, nên Lưu Dương lập tức bước tới mấy bước. Vù vù vù, cũng chẳng để tâm Trương Huyền có xem hay không, Lưu Dương đã bắt đầu thi triển quyền pháp.

"Cái này…"

Vốn định nói thêm mấy câu nữa, để cậu thiếu niên này bỏ cuộc. Nào ngờ cậu ta đã bắt đầu đánh quyền luôn, hoàn toàn không cho hắn ta một cơ hội mở miệng, khuôn mặt Trương Huyền đầy rầu rĩ.

Đối phương đánh bài quyền này, nói thật lòng, hắn còn chả biết đó là bài quyền gì, thì làm sao tìm ra khuyết điểm? Còn phải chỉ điểm nữa chứ?

"Khuyết điểm, bài quyền pháp này có khuyết điểm gì…"

Đầu hắn toát mồ hôi như mưa, trong óc chỉ còn sự hoang mang.

Nếu tìm không ra khuyết điểm thì không tài nào chỉ điểm được, mất mặt là chuyện nhỏ, quan trọng là cô học trò vất vả lắm mới dụ dỗ được sẽ đi theo người ta, chính mình chắc chắn sẽ bị học viện khai trừ!

Rắc rầm!

Ngay lúc hắn ta đang vô cùng hoang mang, thư viện Thiên Đạo trong đầu chợt lắc lư chao đảo, một tiếng nổ như sấm rền vang lên.

Ngay sau đó, Trương Huyền liền nhìn thấy trong đầu mình, ở khoảng không trống rỗng phía bên trên giá sách đột ngột xuất hiện năm chữ.

Đạo trời còn thiếu sót!

Năm chữ này, mang lại cho người ta cảm giác nặng tựa Thái Sơn, đồng thời còn vô cùng uy nghiêm và khí thế.

Ngay sau đó, trên giá sách, trong đống thư tịch vốn chẳng sờ chẳng chạm được, đột nhiên có một cuốn rớt xuống trước mặt hắn.

"Đây là gì?" Sau một thoáng hoang mang, Trương Huyền cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay.

Trên bìa có đề sẵn hai chữ: Lưu Dương!

Tiện tay lật ra một trang, trên trang giấy là những hàng chữ chằng chịt.

"Lưu Dương, nhà họ Lưu ở thành Hạ Vận, thi vào học viện Hồng Thiên, võ giả cảnh giới Tụ Tức nhất trọng!"

"Phương pháp tu luyện: Liên Hoa Trùng Huyệt Kình!"

"Chiêu thức: Phi Hoa Quyền đạt tiểu thành; Thốn Long Quyền đạt đại thành!"

"Khuyết điểm: 12 chỗ. Một là, hư chiêu quá nhiều sức mạnh bị phân tán… Hai là… Ba là… Mười hai: tay trái cậu ta mạnh hơn, nhưng quyền pháp lại đi theo hướng bên phải, không thể phát huy tối đa lực tấn công…"

"Đây… đây là…" Nhìn những dòng chữ chi chít trong sách, Trương Huyền cảm thấy đầu muốn nổ tung.

Thật hay giả đây?

Đang nghĩ đến khuyết điểm, thư viện Thiên Đạo liền bắn ra một cuốn sách có liên quan đến khuyết điểm của Lưu Dương!

Nếu những dòng chữ này là thật, thì bàn tay vàng cho chuyến xuyên không của mình, thực sự quá hữu ích rồi. Phải biết rằng, con người ai cũng có khuyết điểm, bất luận chiêu thức, võ công nào cũng có khiếm khuyết của nó. Cuộc đời này, đâu có thứ gì thập toàn thập mỹ. Có thể nhìn ra khuyết điểm, còn ghi chép lại thành sách, cái thư viện này nghịch thiên thật rồi!

Đùng!

Trương Huyền còn đang bàng hoàng với sự biến hóa của thư viện trong biển ý thức, thì Lưu Dương đã đánh xong bài quyền pháp, sau một tiếng chấn động lớn, trên trụ đá hiện ra một hàng chữ.

"62!"

Chưởng lực của cậu ta nặng đến 62 cân!

"Thầy Trương, Lưu Dương đã thi triển xong rồi, ngươi qua chỉ điểm cho trò ấy đi chứ?" Tào Hùng mỉm cười.

Đám đông đang hóng chuyện nghe được câu này, đều đồng loạt nhìn qua, muốn xem cái gã thầy giáo đạt được điểm 0 duy nhất trong lịch sử khảo hạch giáo viên của học viện, rốt cuộc sẽ chỉ điểm học sinh như thế nào đây.

Nächstes Kapitel