webnovel

Chương 27: Streamer nhà tui làm sao có thể tàn bạo đến như vậy? (1)

Redakteur: Nguyetmai

"Muốn biết vì sao à?" Khương Bồng Cơ nhìn xuống đối phương, "Ngươi! Trêu ghẹo tỳ nữ trong phủ, thậm chí còn có ý đồ cường bạo người ta, tay chân không sạch sẽ, tham ô của cải trong phủ, chưa kể... một tên gia đinh bên ngoài ngoại viện mà lại dám chạy vào phòng bếp của nội viện, ai cho ngươi lá gan đó?

Từng câu từng chữ thốt ra từ miệng Khương Bồng Cơ khiến sắc mặt của tên gia đinh dần dần trắng bệch, ánh mắt càng lúc càng hoảng loạn.

Lão quản gia kinh hãi: "Nhị lang quân, ý của ngài là..."

"Còn nữa, tối qua ngươi căn bản là không vào trong núi tìm ta mà đi trăng hoa cùng kỹ nữ. Đám các người cùng đến một lầu xanh, cùng hưởng thụ kỹ nữ hầu rượu... thích cùng tụ tập một chỗ là để thuận tiện bao che lẫn nhau đúng không?"

Khương Bồng Cơ khẽ cau mày tỏ vẻ ghét bỏ, quay sang phân phó quản gia: "Trước khi bán cho bên môi giới thì sai người đi lục soát phòng của tên này và tên kia xem có thứ gì của phủ không. Nếu có thì đừng gọi môi giới nữa, cứ đưa thẳng đến quan phủ."

"Nhị lang quân! Ngài không có chứng cớ gì tại sao lại vô duyên vô cớ vu oan giá họa cho tiểu nhân?" Gã gia đinh kia có chút hoang mang, nhưng rất nhanh chóng trấn tĩnh lại: "Cha mẹ tiểu nhân tận tậm tận lực hầu hạ chủ nhân bao năm, chưa từng để xảy ra bất kì sự cố nào..."

"Đấy là công lao của cha mẹ ngươi, liên quan gì tới việc ngươi giở trò mánh lới? Nếu đã nói vậy, vừa hay ngươi cũng nhắc nhở ta. Quản gia, nhân tiện điều tra luôn cha mẹ của tên này. Chúng coi Liễu phủ là nơi nào, nơi để chúng hút máu sao?"

Quản gia vẫn còn không rõ lắm, không biết tại sao lang quân nhà mình lại trở lên mạnh mẽ như thế chỉ trong một đêm. Có điều ưu điểm của ông là lòng trung thành, cho nên Khương Bồng Cơ sai gì thì ông sẽ làm nấy.

Mấy tên gia đinh còn lại thì lo sợ bất an, nhưng cũng không tin là Khương Bồng Cơ dám làm thế thật. Chỉ còn vài ngày nữa là Liễu lão gia sẽ về, người làm của Liễu phủ hiện tại đều do Liễu lão gia an bài trước khi rời đi, nếu như Khương Bồng Cơ thật sự hiếu thuận thì sẽ không tuyệt tình đến vậy. Ở thời đại này, nếu như bị mang tiếng là bất hiếu thì đừng nghĩ đến chuyện làm quan, nghĩ như vậy bọn chúng lại an tâm thêm phần nào.

Hệ thống trơ mắt nhìn khả năng chiến đấu mạnh mẽ và nhanh gọn của ký chủ nhà mình, nhất thời đần thối ra, "Ơ... ký chủ, cô không hề có một chứng cứ nào, nếu như truyền ra ngoài, người ta nhất định sẽ đánh giá cô không tốt."

Theo như tình tiết khuôn mẫu của một trận đấu trong nội trạch, nữ chính sẽ đấu trí đấu dũng với điêu nô xảo quyệt; đối mặt với tên điêu nô điêu toa giảo hoạt, nữ chính anh minh thần võ sẽ cẩn thận thăm dò rồi vứt thẳng chứng cứ vào mặt, sau đó đánh tan phòng tuyến tâm lý của tên điêu nô giành đại thắng. Vậy mà... ký chủ cúa nó lại chỉ tóm tắt tình tiết đặc sắc của trận đấu trong hai câu ngắn gọn. Ký chủ!!! Cô có biết làm vậy là rất kém chuyên nghiệp không?

"Mày đang đùa tao đấy à?" Khương Bồng Cơ rất muốn chỉ vào hai mắt mình và nói cho hệ thống: "Những thứ tao nhìn thấy bằng mắt đều là chứng cứ, còn người khác không nhìn thấy là do họ bị mù, lẽ nào tao còn phải tốn công tốn sức chỉ cho bọn chúng biết mắt phải nhìn vào đâu à?"

Hệ thống thầm cảm thán: Lại công kích nhau, mẹ kiếp, cuộc sống sau này của nó không cách nào sống tiếp được nữa rồi!

"Còn nữa, chỉ xử lý vài tên điêu nô có vấn đề thôi mà, chẳng lẽ tao còn phải chiều ý chúng, phơi bày từng chứng cứ ra hay sao? Mày nói xem, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của cái Liễu phủ này hả? Là mấy tên đầy tớ kia hay là tao?"

Khương Bồng Cơ cười thầm, nói: "Tóm lại, cho đến khi quản gia tìm được chứng cứ bọn chúng tham ô hoặc giở trò mánh lới thì không có kẻ nào dám nhiều lời đâu. Đây đồng thời là một lời cảnh cáo đừng có nói dối trước mặt tao, nếu không chúng sẽ chết mà chẳng biết lý do, hiểu không?"

Hệ thống: sống lưng lạnh toát, đột nhiên nó hiểu được cảm giác thốn đến tận rốn là như thế nào.

Mấy tên gia đinh xử lý thế nào, Khương Bồng Cơ cũng không cần quan tâm quá nhiều bởi vì quản gia sẽ lo liệu cẩn thận. Cô dứt khoát sai người chuẩn bị nước nóng và quần áo mới. Bộ quần áo cô đang mặc là của người khác, để tránh xảy ra những phiền toái không đáng có, cô vẫn nên thay ra sớm thì tốt hơn.

Hệ thống lén xoa tay, không biết có phải là đang mỉa mai hay không nói: "Cô là ký chủ thích ứng với thân phận mới nhanh nhất mà tui từng thấy đó~"

Khương Bồng Cơ đáp lại như thể đương nhiên: "Bởi vì tao biết sử dụng hợp lý điều kiện của bản thân. Có thể thoải mái, tại sao lại phải để bản thân chịu thiệt chứ?" Bây giờ, thân phận của cô chính là Liễu Lan Đình, lợi dụng hợp lý điều kiện của bản thân, điều này có gì sai?

Trang phục của Liễu Lan Đình có kiểu dáng phức tạp hơn, hoa mỹ hơn, hoa văn chìm và mũi thêu trên áo đều vô cùng tinh tế hơn so với bộ đi mượn lúc trước. Đương nhiên, theo thẩm mỹ Khương Bồng Cơ thì lại không giống thế, cô sai tỳ nữ chọn một bộ có màu sắc nhẹ nhàng đơn giản tới.

Khương Bồng Cơ nhìn hai tỳ nữ giúp cô quấn ngực trước, sau đó khoác lên người cô từng món đồ một.

"Ký chủ, xem ra giới tính của Liễu Lan Đình không phải là điều bí mật trong phủ. Ngay cả thư đồng mà cô ta cũng không có luôn, bên cạnh toàn là tỳ nữ hầu hạ." Hệ thống hoài nghi, "Chẳng biết vì sao lại giả nam nữa."

"Cũng không phải là ai cũng biết, nếu không thì khi những quý nữ kia biết Liễu Lan Đình là một cô gái, họ cũng không kinh ngạc đến vậy."

Hệ thống hỏi tiếp: "Chỉ vài người đặc biệt biết thôi sao?"

"Ví dụ như, tỳ nữ hầu hạ bên người, quản gia, Kế phu nhân... những người này đều biết, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ bảo vệ bí mật này." Muốn che giấu thân phận, chỉ dựa vào một mình Liễu Lan Đình chắc chắn không thể làm được. Ví dụ lúc tắm rửa, mặc đồ, khi tắm rửa thì có thể đuổi tỳ nữ ra ngoài nhưng đến khi mặc đồ, bắt buộc phải gọi tỳ nữ vào, vì bộ trang phục này... quá phản nhân loại!

"Nếu như có cơ hội, tao muốn làm rõ nguyên nhân vì sao Liễu Lan Đình thay thế huynh trưởng đã qua đời."

Thời này thịnh hành đốt hương, ngay cả bộ quần áo cô đang mặc cũng được tỳ nữ xông hương qua, ngửi mùi này có tác dụng ổn định tinh thần, tập trung suy nghĩ.

Mặc xong bộ trang phục phản nhân loại, tỳ nữ treo lại túi thơm và ngọc bội vào bên hông cho cô, Khương Bồng Cơ luôn có cảm giác đi đường nó sẽ phát ra âm thanh kêu leng keng. Khương Bồng Cơ nghĩ rằng như vậy chắc là đủ rồi thì một tỳ nữ khác bưng khay trâm cài đầu đến.

"Cái này thì thôi..." Một chiếc phát quan trên đầu lại cài thêm một cái trâm... thẩm mỹ kiểu này, cô không đỡ nổi.

"Ta vẫn thấy hình như còn thiếu cái gì đó." Khương Bồng Cơ nghĩ nghĩ, trong đầu chợt lóe lên rồi rút lấy một cây quạt đàn hương có khắc hình cây trúc.

"Như thế này có phải đẹp trai hơn nhiều rồi không?" Sau khi tỳ nữ đi ra ngoài, Khương Bồng Cơ ở trước cái gương đồng mở ảo biểu diễn một động tác rút kiếm khỏi vỏ, sau đó xòe chiếc quạt trong tay ra, "Thỉnh thoảng nhàm chán có liếc qua vài bộ phim truyền hình viễn cổ, tạo hình thiếu niên phong lưu bất kham, khẽ mỉm cười là khiến nam nữ đều mê mẩn đại khái cũng chỉ thế này mà thôi, ha ha ha..."

Hệ thống dường như muốn che mặt mình lại ngay lập tức, tiết tháo của ký chủ nhà nó đã bỏ nhà ra đi rồi, hu hu hu...

Lúc này, bỗng nhiên màn hình livestream xuất hiện một chuỗi 233333333...* liên tiếp bay qua.

*2333333...: Ha ha ha ha...

Nächstes Kapitel