"Memphisto đại nhân, tha thứ ta...hãy tha thứ cho sự yếu đuối của ta..."
Mái tóc ngắn màu đen của Tô Hồng bị đổ mồ hôi nhuộm dần, dính sát bên tai, hắn chống cơ thể rách nát và đôi cánh không trọn vẹn nằm bên cạnh Memphisto.
Một đen một trắng, một huyết ô, một thuần khiết.
Hai mắt Tô Hồng đẫm lệ, hắn không biết Memphisto có thể nghe thấy mình khổ sở không nơi nương tựa nhưng vẫn trung thành tuyệt đối hay không, hắn chỉ biết không thể có một chút buông lỏng.
Lỡ như cơ thể của Memphisto chỉ rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng tinh thần vẫn tồn tại thì sao?
Vậy mình nói những lời không nên nói kia, không phải là tự tìm đường chết hay sao?
Vì lẽ đó, Tô Hồng vừa nước mắt vừa nước mũi nói với hắn mình yêu hắn bao nhiêu, mong chờ cùng hắn sống ở Thiên Quốc bao nhiêu, cùng hắn tắm nắng sớm, nhận lời chúc phúc của Cupid.
Nhưng hắn biết, tất cả những lời này đều là giả tạo, ví như hiện tại, hắn không thể bảo vệ được Memphisto.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com