Tô Hồng ngẩng đầu, nhẹ nhàng ôm hắn, đặt tay hắn lên lồng ngực của mình.
"Anh đã nói, chỗ nào có thể an lòng chính là quê hương."
Tay Hoắc Tàng có chút rung động. Trái tim Tô Hồng lại đập liên hồi.\
"Dù là tôi không có gì cả..." Hoắc Tàng khàn giọng hỏi.
Đây là vết sẹo mà hắn không muốn đối mặt nhất.
Tô Hồng lại nhẹ nhàng bật cười: "Anh cho rằng năm đó, anh suýt chút nữa là lật tung Tô Viên của tôi, tư thế đó rất hấp dẫn người hay sao?"
Hoắc Tàng nhíu mày.
Ngược lại là quên hôm đón dâu, dáng vẻ lạnh lùng không biết sống chết của mình.
Tô Hồng rủ mắt xuống, lần đầu chủ động ôm Hoắc Tàng: "Tôi yêu... Chưa từng là của cải của anh, cũng không cần anh phải chinh chiến thiên hạ."
Con ngươi Hoắc Tàng thu nhỏ lại.
Tô Hồng ngửa đầu, yên lặng nhìn xem hắn, một đôi mắt đao hoa nhu tình như nước bên trong tràn ngập lấy vui vẻ khi sống sót sau tai nạn, cùng sự chung thủy:
"Tôi yêu không chỉ là những thứ này.."
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com