Tô Hồng sẽ không bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị trước.
Trạch Nặc Tư nhìn bộ dạng của Tô hồng trầm mặc một hồi lâu, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng Tô Hồng xoa xoa an ủi.
"Ngài không cần phải lo lắng."
Tô Hồng không hiểu ý liếc mắt nhìn hắn.
Chỉ thấy khóe môi của Trạch Nặc Tư khẽ cong lên thành một nụ cười:
"Ba ngày trước, ta đã viết một bức thư gửi về Tử Kinh Hoa quốc, nói với cha của ta rằng bởi vì công chúa Bạch tuyết bất ngờ rời khỏi thành mà không có lý do, cho nên việc kết thông gia lần này xem như không còn hy vọng."
Cả người Tô Hồng ngây ra.
Ánh mắt như muốn nói: vậy sao người còn chưa trở về?
Trạch Nặc Tư cười khổ một tiếng, nhưng mảnh chân tình trong đáy mắt vẫn vô cùng kiên định và dịu dàng:
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com