Mấy năm sau, vị thiền sư đã trưởng thành thành một thanh niên anh tuấn, cuối cùng lại buông ta mà đi trước nỗi ưu sầu không ai thấy được.
Cái gì mà Phật sống, cái gì mà tuệ căn, tục danh phàm trần bất quá chỉ là một thứ hư vô.
Thời khắc hấp hối, Khê Minh thấy một thân ảnh mờ ảo thoáng đi tới trước giường mình, hắn ta muốn mờ mắt ra nhìn rõ, thế nhưng thế nào cũng không thấy rõ được, cũng không chạm đến được.
Hắn ta lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào than nhẹ.
"Một đời này, ta đã phụ Phật, cũng đã phụ ngươi…"
"Nguyện đời sau… Bất phụ Như Lai… Bất phụ khanh…"
Bấc đèn của ngọn đèn khẽ lay động…
Trần Yết tỉnh lại từ trong hồi ức của mình, chỉ thấy bấc đèn đã cháy đến vô cùng mạnh mẽ, thì ra, chủ nhân của ký ức mà nó luôn tìm kiếm chính là Tô Hồng, giờ phút này cảm xúc cứ dâng lên, không tài nào lắng xuống được.
Trần Yết phức tạp nhìn gương mặt Tô Hồng.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com