"Ta vô tình yêu sư huynh nhất, lại không thể giúp đỡ hắn vì ta là đệ tử chính đạo, là nỗi nhục của sư môn, làm trái đạo nghĩa, xin sư huynh... cho ta được chết đi."
Giọng nói của hắn mặc dù hòa với bọt máu, vô cùng khàn, nhưng hắn, từng chữ từng chữ đều là thật lòng.
Cảm động người nghe, mỗi một chữ nói ra đều là vết thương đẫm máu!
Hòe Sương nghe xong, vừa cười, vừa khóc, đưa mắt nhìn bốn phía, nước mắt rơi mãi không ngừng.
"Sư phụ, ngươi... Người sao lại..."
Hắn bi thương thì thầm, chân tay luống cuống, đành truyền chân khí cho Tô Hồng, dù cho Tô Hồng căn bản không muốn sống, hắn cũng không quan tâm!
"Người làm sao vào lúc này lại nói cho ta nghe những lời này, người làm sao vào lúc này lại nói cho ta nghe những lời đã giấu trong lòng lâu như vậy!"
Hắn như một đứa trẻ, gào khóc trong nước mắt.
Luyện Ngục vạn trượng. đối với hắn chưa bao giờ thê thảm hơn âm thanh này.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com