Lưu Phong mặt đỏ lên, "Ít nhất ta không có xấu hổ như ngươi."
Tiền Lỗi hướng Lam Hiên Vũ nói: "Chúng ta bốn dấu cộng, nói là đệ nhất cũng không có sai, có đúng hay không Hiên Vũ?"
"Sao?" Lam Hiên Vũ có chút bất đắc dĩ liếc hắn một cái.
Tiền Lỗi tức giận chỉ Lam Hiên Vũ phồng miệng lên nói : "Cậu không thể dừng một chút, cậu đây cũng ăn quá nhiều. Ba mẹ cậu từ nhỏ làm sao nuôi lớn cậu vậy!"
Lam Hiên Vũ không nói lời nòi, chẳng qua là hừ hừ dĩ nhiên không phải không muốn nói,mà là không ra tới miệng.
Thật vất vả nuốt thức ăn trong miệng xuống, Lam Hiên Vũ lấy hơi, nói: "Vậy cũng cho ta ăn no trước! Không ăn no, buổi chiều làm sao cùng bọn cậu đánh?"
"Được, tốt, cậu ăn đi. Ăn nhiều một chút."
Đang lúc ấy thì, Diệp Linh Đồng từ bên ngoài đi vào nhà ăn, nàng liếc mắt liền thấy Lam Hiên Vũ, sau đó đi nhanh tới.
"Lam Hiên Vũ." Diệp Linh Đồng gõ gõ trên bàn cậu.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com