Ánh mắt của các giáo viên dần trở nên kỳ quái, vì bọn họ còn nhớ lần mà cô đánh nhau với Lam Hiên Vũ dẫn đến bị rạn xương. Bởi vì lần đó chính là Diệp Linh Đồng động thủ trước, nên Lam Hiên Vũ không phải chịu trách nhiệm gì cả. Rất rõ ràng, cô bé này muốn trả thù đây mà.
"Được. Chú ý an toàn." Thu Vũ Hinh nhìn Diệp Linh Đồng một cách đầy thâm ý nói, đồng thời cô quay đầu tìm kiếm đứa bé xinh đẹp Lam Hiên Vũ trong đám học sinh ban hai của mình.
"Hiên Vũ, Diệp Linh Đồng muốn khiêu chiến với con, con phải cố gắng lên nha! Vì danh dự của ban hai chúng ta."
Lam Hiên Vũ mặt mày ủ rủ bước ra, tuy tuổi của cậu không lớn, nhưng sau khi trải qua một học kỳ học tập ở đây, cậu đối với tình cách của Diệp Linh Đồng hiểu rõ hơn. Lớp trưởng năm nhất ban một, tất cả các môn học đều đứng đầu lớp, thực chiến còn đứng đầu khối. Dù cô bị rạn xương phải nghỉ ngơi một thời gian nhưng thực lực vẫn không bị ảnh hưởng.
Tuy rằng trong học kỳ này cậu cũng đã học được một số kỹ cô thực chiến, kỹ thuật vật lộn, nhưng khả cô thực chiến trong lớp cậu chỉ đứng ở mức trung bình. Đương nhiên là với tình huống không sử dụng Hồn lực. Mà bây giờ Diệp Linh Đồng cũng đã có Hồn kỹ, nên cậu biết mình nhất định sẽ không đánh lại cô cô này đâu!
"Lam Hiên Vũ, cố lên, Lam Hiên Vũ, cố lên!" các học sinh ban hai la to, cổ vũ tinh thần của Lam Hiên Vũ.
Trên thực tế, ngoại trừ mối quan hệ không tốt giữa cậu và Diệp Linh Đồng ra, quan hệ của cậu với các bạn học khác đều rất tốt. Nếu không phải vì khả cô thực chiến của Lam Hiên Vũ không tốt, cậu đã sớm là lớp trưởng của ban hai. Vị lớp trưởng hiện tại của ban hai Hồn lực cũng đạt tới cấp mười một, Võ hồn của cậu ấy mạnh hơn Lam Ngân Thảo rất nhiều.
"Lần này, mình sẽ cho cậu thấy sự lợi hại của mình!" Diệp Linh Đồng kiêu ngạo giương cái cằm nhỏ nhắn lên nhìn về phía Lam Hiên Vũ.
"Bắt đầu," Giáo viên chủ nhiệm ban một tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Diệp Linh Đồng chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, ngay lập tức cô bé liền phóng thích Võ Hồn của mình ra ngoài.
Trên người cô phóng xuất ra một tầng sáng trắng nhàn nhạt, có thể nhìn thấy rõ ràng, trên hai tay cô dần hiện ra từng lớp vảy màu trắng. Lớp vảy này có hình tam giác, mỗi một cái vảy đều có góc cạnh rất sắc bén, hai tròng mắt của cô cũng theo đó mà hóa thành dựng thẳng đứng lên. Đôi mắt to đen nhánh biến thành vàng óng. Kèm theo đó là một tiếng long ngân vang lên nho nhỏ, cô bước mạnh về phía trước, khí thể rất hùng hổ.
Võ Hồn của Diệp Linh Đồng cực kỳ mạnh mẽ, các giáo viên cũng biết điều này, trong các học sinh cùng khối với cô, thì Võ Hồn của cô mạnh nhất. Trời sinh Hồn lực đã đạt bát cấp, một học kỳ ngắn ngủi đã tu luyện tới cấp mười một. Mà Võ Hồn của cô cũng là một loại biến dị Võ Hồn hiếm thấy, không giống như Võ Hồn của ba mẹ cô tí nào.
Đây chính là một loại Võ Hồn biến dị, Từ Thiết Giáp Long biến dị tăng cấp thành Thiên Cương Long! Từ Á Long tiến hóa thành Chân Long. Mặc dù chỉ là thuộc loại yếu trong các Võ Hồn Chân Long, thế nhưng Võ Hồn của cô dù sao cũng là rồng. Mà Long Võ Hồn thì luôn là một tồn tại cường hãn nhất so với các loại Võ Hồn khác.
Một vòng Hồn hoàn màu vàng từ dưới chân cô bay lên, màu vàng đại biểu cho Hồn hoàn một trăm năm. Đây chính là lý do tại sao cô lại tin tưởng bản thân như vậy, cô không những có một cái Hồn hoàn, mà Hồn hoàn của cô là màu vàng nha! Nàng có lòng tin tuyệt đối có thể rửa sạch được những sỉ nhục lúc trước. Vừa mới nghĩ tới cảm giác đau đớn khi mình bị Lam Hiên Vũ đè, cô càng nghiến răng nghiến lợi.
"Phóng thích Võ Hồn của caụa ra đi." Diệp Linh Đồng hô lớn.
Nhìn bộ dáng hùng hổ của cô, Lam Hiên Vũ không khỏi có chút mặt mày ủ rủ, tay trái của cậu nâng lên, cậu ta liền phóng thích Võ Hồn ra, một nhánh Lam Ngân Thảo mang theo đường vân màu bạc lập tức từ bàn tay của cậu phóng lên cao, xuất hiện trước mặt mọi người.
So sánh với lúc vừa vào học, Võ Hồn Lam Ngân Thảo không có thay đổi gì cả. Từng giọt nước tự chuyển động trên lá cây, khí tức sinh mệnh mang theo mùi hương của cây cỏ theo đó mà xuất hiện.
Diệp Linh Đồng vừa thấy vòng Hồn hoàn màu trắng bay xung quanh đám Lam Ngân Thảo kia thì không thể kìm được nữa, chân cô đạp mạnh một cái rồi phóng về hướng Lam Hiên Vũ.
Kinh nghiệm thực chiến của Lam Hiên Vũ chưa đủ, đối mặt với thế công của Diệp Linh Đồng, trong lòng của cậu sợ hãi, cơ thể vô thức lùi một bước, cùng lúc đó thì cái Hồn hoàn màu trắng cũng sáng lên.
Ngay lập tức, đám Lam Ngân Thảo trong tay trái của cậu tỏa ra vầng sáng màu bạc.
Trên là cây từng giọt nước giống như sống lại vậy, dưới điều khiển của cậu tụ lại một chỗ, hóa thành một cái vòng xoáy nước, mà vòng xoáy này đường kính khoảng một xích (0.33m), chắn trước người Lam Hiên Vũ.
Đúng vậy, Võ Hồn Lam Ngân Thảo của cậu rất đặc biệt, cái Hồn hoàn thứ nhất, mang cho cậu khả năng điều khiển thủy nguyên tố, nhưng khả năng này cũng không mạnh, cậu chỉ có thể khiến cho chúng ngưng tụ lại, tạo thành một dòng nước nhỏ. Nhưng mà dù dùng để tấn công hay phòng thủ, hiệu quả rất yếu.
Những hạt nước tạo thành vòng xoáy thế này, Lam Hiên Vũ đã thử qua nhiều lần, tương đối mà nói thì hiệu quả tốt hơn nhiều.
Cây cỏ cũng xoay tròn theo dòng nước, nhìn qua rất đẹp. Nhưng uy lực của nó có mạnh không, thì Lam Hiên Vũ chưa thử bao giờ.
Hồn hoàn trăm năm của Diệp Linh Đồng tỏa ra ánh sáng màu vàng, cô bé sử dụng Thiên Cương Long Đệ Nhất Hồn kỹ, Thiên Cương Bá Thể!
Vầng sáng trắng quanh người Diệp Linh Đồng tập tức trở nên sáng chói lên, cô không có chút ý nghĩ nào muốn né tránh, trực tiếp đánh thẳng vào vòng xoáy của Lam Hiên Vũ.
Diệp Linh Đồng rất tin tưởng Hồn kỹ Thiên Cương Bá Thể này, đừng nói là nước, cho dù là một khối băng cô cũng có thể đụng bể.
"Phốc ----"
Mọi chuyện đều phát sinh trong chốc lát, ngay tại lúc vai bên va chạm vào nhau, thời gian như dừng lại vậy.
Trong cái chớp mắt này, biểu lộ của Lam Hiên Vũ là kinh hoàng, mà biểu lộ của Diệp Linh Đồng thì đắc ý. Thế nhưng, khi đã va chạm thì vẻ mặt của hai người bọn họ đều giống nhau.
Kinh hoảng và đắc ý đều biến mất, thay vào đó là kinh ngạc!
Đúng vậy, Lam Hiên Vũ kinh ngạc một, Diệp Linh Đồng kinh ngạc mười!
Ngay khi cô sắp đụng vào cái vòng xoáy của Lam Hiên Vũ, thì tất cả ánh sáng trên người cô lại không hề báo hiệu mà biến mất, đúng là như vậy, tự nhiên biến mất…
Thiên Cương Bá Thể biến mất!
Sau đó cô liền lao vào giữa vòng xoáy nước kia.
Dù có yếu thế nào đi chăng nữa, thì đây cũng là một cái Hồn kỹ nha! Kết quả là, trong vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Linh Đồng, thân thể nho nhỏ của cô đã bị vòng xoáy nước của Lam Hiên Vũ xoay tròn. những chiếc lá cây lay nước, lay luôn cả thân thể cô, sau đó thì kéo thân thể của cô quăng ra ngoài.
"Bịch" một tiếng, Diệp Linh Đồng té nhào lên bãi cỏ.
Các học sinh nhìn một màn này cũng kinh sợ ngây người, đôi mắt của giáo viên cũng trở nên ngơ ngác.
Đây là…, chuyện này là thế nào?
"Không hẻ nào, không thể nào!" Diệp Linh Đồng mặc dù không bị thương, nhưng quần áo của cô lại ướt sũng, khi cô đứng dậy, cô liền khóc to.
Đúng! Tại sao Thiên Cương Bá Thể đang mạnh như vậy, đột nhiên biến mất? Tại sao nó tự nhiên mất đi hiệu lực vậy? Điều này sao có thể? Dưới góc nhìn của cô, sẽ dễ như trở bàn tay xông qua vòng xoáy nước kia, sau đó đem Lam Hiên Vũ đánh bay ra ngoài, làm cho hắn té thật đau. Nhưng thực tế lại khác xa những gì cô tưởng tượng, người bị ném ra ngoài lại là chính cô, điều này Diệp Linh Đồng sao có thể chấp nhận được!
Nhưng mà, đừng nói là cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra, mà ngay cả các giáo viên ở đây cũng ngơ ngác, ai cũng không hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Hồn kỹ vì sao mất đi hiệu lực? Chuyện này nên giải thích thế nào?
"Lam Hiên Vũ thắng." Thu Vũ Hinh đắc ý dắt Lam Hiên Vũ trở về trận doanh của năm nhất ban hai.
"Lam Hiên Vũ ——" Diệp Linh Đồng hét lớn, Lam Hiên Vũ quay lại nhìn cô, trên mặt của cậu mang theo vài phần không hiểu, ánh mắt nhìn cô lại tràn ngập sự vô tội. Nhưng trong mắt của Diệp Linh Đồng, ánh mắt vô tội này, thật đáng ghét, rất đáng ghét mà!