"Trò gì đấy?"
Vương Bảo Nhạc thoáng ngây người, nghiêng đầu trừng mắt nhìn đại thụ, hừ một tiếng.
"Ngươi muốn bảo người ta đến dụ dỗ ta hả? Vương Bảo Nhạc ta thân là Thái thượng Trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung, sao có thể... Hả?"
Vương bảo Nhạc cau mày, đang dùng lời lẽ chính nghĩa quở mắng, đột nhiên chớp mắt, rơi vào trầm tư.
Đại thụ thấy Vương Bảo Nhạc phản ứng mạnh mẽ như vậy, trong lòng thầm than một tiếng, tự thấy mình đã đánh mất chừng mực, có chút nóng vội trong chuyện này, đồng thời làm việc không được thấu đáo cho lắm.
"Vương Bảo Nhạc này đa mưu túc trí..."
Đại thụ trong lòng suy tính, thầm nghĩ mình nên đổi cách nịnh nọt, đồng thời cũng cảm khái Vương Bảo Nhạc này trưởng thành nhanh, dù là thủ đoạn hay tâm cơ cũng đều khiến hắn có cảm giác gặp người cùng thế hệ.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com