webnovel

Chương 30: Xin được khảo hạch!

Redakteur: Nguyetmai

Có tiếng kêu la thảm thiết vang vọng bốn bề, trong tiếng la ấy mang theo nỗi đau đớn không sao tả xiết, rõ ràng Vương Bảo Nhạc đang tức giận cho nên bẻ khớp cũng mạnh tay hắn. Mặc dù hắn vẫn biết chừng mực không bẻ gãy cổ tay của đối phương nhưng loại đau đớn khi khớp xương bị vặn ngược thế này vẫn khiến cho gã thanh niên kia đau tới mức gần muốn hôn mê.

"To gan!"

"Vương Bảo Nhạc, ngươi vi phạm điều 2 và điều 4 mục lớn của viện kỷ, kháng cự chấp pháp và ra tay hành hung!"

"Bắt lấy hắn!"

Đám đốc tra áo đen khác vừa sợ vừa giận, phải biết rằng bình thường bọn họ toàn lên mặt ỷ thế chứ chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này, lúc này mới lục tục tản tu vi ra cùng nhào về phía Vương Bảo Nhạc, tiếng quát tháo cũng vang lên liên hồi.

Cảnh này khiến cho mấy người đứng xem ở xung quanh mở to hai mắt ra nhìn, hít một hơi thật mạnh.

"Tên Vương Bảo Nhạc kia... Dám đánh cả đốc tra!!"

"Mẹ ơi, trước đây chưa từng có việc thế này đâu, sắp to chuyện rồi!!"

Mọi người ai nấy đều kinh hãi, đám đốc tra của bộ viện kỷ kia đều tức giận nhào tới chỗ Vương Bảo Nhạc, tu vi của mấy người này không đều nhau, yếu nhất là Khí Huyết cảnh, mạnh nhất là Phong Thân.

Dù sao thì có thể trở thành tâm phúc của học thủ Linh Thạch học đường, dù bọn họ cũng là học sinh Pháp Binh hệ nhưng tu vi của bản thân cũng không tồi. Nhất là bây giờ nhiều người lại cho rằng bản thân đang chấp pháp nên khí thế lại càng hổ báo hơn, nhào thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc.

"Các ngươi động thủ thì là chấp pháp, đúng hay sai đều do một câu nói của các ngươi quyết định. Ta chỉ tránh né chứ không phải phản kháng, chỉ là chộp cổ tay một cái thôi mà lại nói là tội càng nặng thêm, Bộ viện kỷ đúng là uy phong thật đấy! Vậy nên cũng có thể nhìn ra nhất định là học thủ của các ngươi ít dạy dỗ các ngươi, thậm chí còn dung túng quá mức!"

Vương Bảo Nhạc cũng tức giận, đám người này làm thế rõ ràng có điều mờ ám, dù hắn không rõ lý do là gì nhưng cũng có thể nhận ra ngay là cố ý.

"Dám quản lên đầu bọn này à, ngươi chưa có tư cách đâu!"

"Mồm mép cũng lợi hại lắm, lát nữa đến Bộ viện kỷ để xem ngươi còn bẻm mép được nữa không!"

Đám đốc tra áo đen kia nghe nói xong thì cũng tức giận, trong mắt bọn họ lúc này Vương Bảo Nhạc đã không chỉ là nhiệm vụ do học thủ dặn dò nữa rồi mà bọn họ muốn cho Vương Bảo Nhạc biết rõ sự lợi hại của Bộ viện kỷ!

Lúc này đám đốc tra áo đen kia đều tới gần.

Nếu đổi lại là lúc khác thì có lẽ Vương Bảo Nhạc sẽ nghĩ ra cách giải quyết khác, nhưng bây giờ hắn đã xem như chuẩn học thủ rồi, chỉ cần đi khảo hạch một cái là có thể trực tiếp trở thành người lãnh đạo trực tiếp của đám này ngay.

Điều này khiến cho hắn không nhịn được nữa, trong nháy mắt khi đám đốc tra áo đen kia tới gần thì Vương Bảo Nhạc hừ lạnh một tiếng, bước lên một bước.

"Nếu học thủ của các ngươi mặc kệ thì để ta quản vậy."

Vương Bảo Nhạc nói xong thì tốc độ đột nhiên bộc phát, tay phải giơ lên trực tiếp túm lấy ngón tay của một kẻ bẻ thật mạnh, tiếng răng rắc vang lên đã bị tiếng hét thảm của kẻ kia át đi mất, hắn giơ chân phải lên trực tiếp đá văng ra phía sau, thân thể chuyển động túm lấy cổ tay của một tên khác ấn bẻ ngược lại.

Tiếng kêu la thảm thiết lại vang vọng lần nữa, Vương Bảo Nhạc lách mình tránh được ba tên liên thủ, Phong Thân cảnh chi lực tản ra trên nắm đấm, sau khi nện ra một quyền, thân thể nhìn như tùy ý đá một cước lên trúng ngay hạ bộ tên còn lại.

Thế nhưng, hắn không hề ngừng lại, lao thẳng về phía trước, tiện tay thi triển Cầm Nã Thuật, nguyên một đám đốc tra áo đen bên cạnh giống như đứng không vững, luôn miệng kêu la oai oái.

Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, thân thể của Vương Bảo Nhạc lại di chuyển nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, lách mình qua lại giữa 10 tên đốc tra áo đen kia, tiếng kêu la thảm thiết liên tục vang lên, vọng khắp bốn bề.

Sau khi Vương Bảo Nhạc dừng bước thì tất cả đốc tra áo đen quanh hắn đều đã ngã lăn ra đất, có kẻ ôm cổ tay, có kẻ ôm ngón tay, cũng có kẻ che hạ bộ rên rỉ.

Toàn thân của bọn họ ướt đẫm mồ hôi, tức giận nhìn về phía Vương Bảo Nhạc với vẻ mặt hung tợn.

"Vương Bảo Nhạc, lần này ngươi chắc chắn sẽ bị đuổi!"

"Vương Bảo Nhạc, ta đã bẩm báo với học thủ, ngươi gây chuyện lớn rồi!"

Lúc bọn họ nằm đây kêu gào thì trong một khu vực có linh khí nồng đậm trên đỉnh Pháp Binh hệ. Lúc này, có một thanh niên mặc áo học thủ màu tím ngồi ở bên trong một tòa động phủ còn hoành tráng hơn cả Vương Bảo Nhạc, người này có tướng mạo tầm thường, mặt còn có vết rỗ, đang cúi mắt nhìn một viên Linh Thạch, chăm chú khác đường văn ở trên đó.

Nhìn bộ dạng của hắn giống như không thể phân tâm nhưng đúng lúc này nhẫn truyền âm của hắn lại run lên một cái làm ảnh hưởng đến hắn, thế là đường văn bị lệch, bùm một tiếng, Linh Thạch vỡ vụn biến thành tro bụi.

"Đáng chết!"

Thanh niên ngẩng phắt đầu dậy, trong mắt có vẻ bực dọc. Hắn chính là học thủ Khương Lâm của Linh Thạch học đường, mà cái nhẫn truyền âm này của hắn chính là loại đặc biệt của Bộ viện kỷ. Bình thường, mấy tên đốc tra dưới trướng hắn hiểu ý nên phần lớn đều đứng ở bên ngoài chờ báo cáo thôi chứ ít khi nào truyền âm.

Hôm nay hiếm khi truyền âm một lần thì lại khiến hắn khắc hồi văn thất bại, điều này làm cho mặt mày Khương Lâm sa sầm xuống, sau khi hắn nghe rõ ràng mấy tiếng kêu rên trong nhẫn truyền âm xong thì quắc mắt tức giận.

"Vương Bảo Nhạc? Đặc chiêu thì đã sao chứ!"

Hắn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi ra khỏi động phủ, hắn luôn dùng thủ đoạn lôi đình để trấn áp và xử lý những kẻ dám khiêu khích Bộ viện kỷ.

Cùng lúc đó, đám người tụ tập quanh con đường nhỏ ở bên ngoài Linh Thạch học đường theo dõi vụ này đều trợn mắt há mồm, bọn họ khiếp sợ nhìn Vương Bảo Nhạc, cũng có nhiều người lập tức nhận ra đây chính là Cầm Nã Thuật dạo gần đây vừa được lưu hành trong Đạo viện.

Bởi vì nó đang là trào lưu nên mọi người cũng khó mà liên tưởng gì nhiều. Lúc này vẫn còn đang kinh ngạc vì chuyện Vương Bảo Nhạc đánh Bộ viện kỷ, đồng thời trong lòng cũng thấy sướng lắm, thật sự là trong lòng họ vẫn có chút oán khí đối với Bộ viện kỷ, chỉ là sợ bị trả thù nên không ai dám lên tiếng ủng hộ, chỉ có thể ồ lên mà thôi.

"Má ơi, hắn dám đánh cả người của Bộ viện kỷ kìa..."

"Dám đánh người của Bộ viện kỷ thế này thì hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm, Vương Bảo Nhạc này điên rồi ư!"

Trong vô số tiếng bàn tán của mọi người cùng tiếng kêu rên lẫn ánh mắt oán độc của đám đốc tra áo đen, Vương Bảo Nhạc vẫn tỉnh rụi đi về phía Linh Thạch học đường. Đối với những người khác mà nói thì đánh người của Bộ viện kỷ là chuyện lớn nhưng đối với hắn mà nói thì cách xử lý chuyện này rất đơn giản.

Trở thành học thủ là được.

Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây, ánh mắt lóe lên, vội cất bước đi vào Linh Thạch học đường.

Hôm nay không có tiết nên mặc dù bên ngoài học đường cũng có học sinh nhưng không nhiều lắm. Mặc dù Vương Bảo Nhạc đi đến khiến bọn họ chú ý một chút nhưng chuyện ban nãy còn chưa truyền đến bên này. Lúc bọn họ biết được vụ đánh nhau kia thì bóng dáng Vương Bảo Nhạc đã đi vào bên trong học đường rồi!

Đứng trước mặt tảng đá màu xanh khổng lồ bên cạnh bục giảng kia, trong mắt Vương Bảo Nhạc lộ ra vẻ mong chờ, hắn lấy ngọc bài thân phận ra trực tiếp đặt lên tảng đá đó, nghiêm giọng nói ra một câu.

"Học sinh Vương Bảo Nhạc xin được khảo hạch Linh Thạch!"

Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì tảng đá màu xanh kia lập tức phát sáng, nhanh chóng tụ lại trên ngọc bài thân phận của Vương Bảo Nhạc, sau đó có một giọng nói uy nghiêm truyền ra từ bên trong tảng đá.

"Cho phép!"

Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, sau khi khoanh chân ngồi xuống thì lấy một viên Linh Thạch rỗng cầm trong tay, sau đó hắn lập tức bắt đầu luyện chế Linh Thạch. Linh khí ầm ầm vọt tới một cách điên cuồng, hai mắt Vương Bảo Nhạc lóe sáng, viên Linh Thạch rỗng trong tay nhanh chóng sáng lên, chỉ trong nháy mắt mà độ tinh khiết đã lên đến sáu thành và không ngừng trở nên tinh khiết hơn!

Cũng đúng lúc này, học thủ Khương Lâm của Linh Thạch học đường, cũng tức là thanh niên mặt rỗ nọ đã dắt theo hơn mười đốc tra áo đen chạy đến chỗ con đường mà Vương Bảo Nhạc đã ra tay. Sự xuất hiện của hắn lập tức khiến cho đám người xung quanh câm như hến, cũng khiến cho đám đốc tra áo đen bị đánh kia hưng phấn hẳn lên.

"Học thủ, Vương Bảo Nhạc đã đi về phía Linh Thạch học đường, hắn đúng là khinh người quá đáng mà!"

"Vương Bảo Nhạc vi phạm điều 2, điều 3, điều 4 và điều 7 của viện kỷ, kính xin học thủ làm chủ cho bọn ta!"

Thấy đám thủ hạ của mình bị đánh thê thảm như thế, cơn tức trong mắt Khương Lâm lại càng cao hơn, chỉ thản nhiên nói một câu...

"Loại học sinh ngang ngược bá đạo thế này không xứng để tiếp tục ở lại Đạo viện Phiêu Miễu chúng ta nữa."

Nói xong thì hắn đi về phía Linh Thạch học đường, hơn mười tên đốc tra áo đen phía sau cũng nổi giận đùng đùng, sau khi đỡ đồng bạn của mình dậy thì cả đám người hùng hổ đi về phía Linh Thạch học đường.

Người xung quanh đều kinh hãi, vội vàng tung tin này ra rồi co giò chạy theo.

Lúc này, mọi chuyện đã thay đổi, việc Vương Bảo Nhạc đánh người cũng nhanh chóng lan rộng ra trên linh võng của Đạo viện, chẳng những khiến cho mấy hệ khác chú ý tới, các bài post bàn tán cùng với tiếng xôn xao nghị luận trong hiện thực cũng liên tục gia tăng.

Chuyện này càng khiến cho cái tên thích livestream là Tiểu Đạo kia hớn hở, chạy thẳng từ Cơ Quan hệ đến Pháp Binh hệ.

"Xin chào các bạn, chắc mọi người đều nghe nói việc Vương Bảo Nhạc với Bộ viện kỷ rồi chứ gì. Chỉ cần có người tặng tên lửa thì Tiểu Đạo ta sẽ liều mạng đến gần Vương Bảo Nhạc lần nữa để livestream thêm cho mọi người xem!"

Tiểu Đạo cực kỳ hưng phấn, vừa chạy vèo vèo đến đỉnh Pháp Binh vừa nhìn thẳng vào máy ảnh mà hét toáng lên.

Còn vị trí của Vương Bảo Nhạc cũng bị người ta đưa lên, thậm chí có người còn chạy vào trong học đường hóng hớt rồi đưa lên mạng. Thế là chuyện Vương Bảo Nhạc đang khảo hạch độ tinh khiết của Linh Thạch cũng bùng lên như gió lốc.

"Thật hay giả đấy, Vương Bảo Nhạc đánh người xong thì chạy đi khảo hạch á?"

"Hắn nghĩ gì thế không biết, chẳng lẽ hắn muốn... Trở thành học thủ à? Ha ha, sao mà được chứ..."

"Không thể nào... Trở thành học thủ?!"

Có thể thi vào Đạo viện Phiêu Miễu thì không có ai dốt cả, thế là có người nhanh chóng đoán được đáp án, chỉ là ngay cả người đoán ra đáp án này cũng cảm thấy giật mình một lát, vừa không dám tin vừa kinh ngạc, nhưng vẫn thấy vớ vẩn nhiều hơn.

Trong lúc vô số người ùn ùn kéo về đỉnh Pháp Binh thì học thủ Khương Lâm đã đến bên ngoài Linh Thạch học đường, bên cạnh hắn có kẻ chú ý xem linh võng nên cũng nói ra suy đoán ở trên linh võng.

"Muốn trở thành học thủ? Một học sinh mới như hắn còn khuya mới đủ tư cách."

Khương Lâm nghe thế thì cười khẩy, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường, chẳng thèm bận tâm.

Mấy tên đốc tra ở sau lưng hắn cũng khinh khỉnh cười lạnh.

"Rõ là chó cùng rứt giậu mà, nhưng dù có làm làm trò gì thì hắn cũng không thoát khỏi vận mệnh làm chó đâu!"

"Dám đánh người của Bộ viện kỷ chúng ta, tên Vương Bảo Nhạc đúng là tự mình muốn tìm chết, không trách được ai cả!"

"Lát nữa ta cũng muốn xem thử tên Vương Bảo Nhạc kia còn dám kiêu ngạo khi ban nãy nữa không, lại còn đánh người, ta rất muốn biết sau khi hắn đi ra thì liệu có cầu xin tha thứ hay không!"

Nghe đám thủ hạ nói thế, vẻ khinh bỉ của Khương Lâm khi nhìn về phía Linh Thạch học đường lại càng đậm hơn. Lúc này, hắn chân không ngừng bước, dắt theo một đám đốc tra của bộ viện kỷ đi thẳng vào Linh Thạch học đường!

Lúc tới gần học đường, đám đốc tra kia cũng lấy vũ khí ra, mặt mày hầm hầm như có mây đen giăng kín trên đỉnh đầu, khiến cho những người xung quanh nhìn thấy thì đều nín thở không dám mon men.

Nächstes Kapitel