webnovel

033 Đản Đản cần linh khí

Redakteur: Nguyetmai

Đản Đản nín khóc rồi mỉm cười chỉ trong nháy mắt, giọng nói trẻ con tràn đầy vui vẻ, "Mẹ thật tốt, con yêu mẹ nhất."

Cảm nhận được tình cảm chân thành, quấn quýt thắm thiết của sinh linh bé nhỏ này đối với mình, trái tim Hột Khê khẽ rung động. Cô lại thấy gần gũi hơn với sinh vật kỳ lạ này.

Cô vỗ về vỏ trứng lúc nóng lúc lạnh hỏi: "Đản Đản, con sẽ giữ mãi… hình dạng siêu trứng này sao? Liệu sau này có thể phá vỏ chui ra không?"

Đản Đản đáp: "Con… à, đương nhiên Đản Đản có thể phá vỏ chui ra rồi! Chỉ là muốn ra ngoài thì rất là phiền phức."

"Phiền như thế nào?"

"Đản Đản cần linh khí, cần rất nhiều, rất nhiều linh khí."

Hột Khê khẽ khựng lại, đột nhiên nhớ đến mấy đồ vơ vét được từ chỗ Chu Trọng Bát.

Lúc ngồi bên con suối, cô có ngồi xem xét qua đống chiến lợi phẩm thì phát hiện nhẫn trữ vật không thể dùng nội lực để mở. Nhưng khi cô hấp thụ linh khí bên bờ suối thần thì lại có thể mở được.

Mặc dù những linh khí này không thể tích tụ lại ở đan điền, song chỉ vỏn vẹn trong nháy mắt đã chảy dọc khắp kinh mạch, dùng nó để mở nhẫn trữ vật thì thừa sức.

Hột Khê đổ hơn nửa số đồ vật đựng trong nhẫn trữ vật xuống trước mặt siêu trứng: "Đản Đản, mấy thứ này có ích gì cho con không?"

Vừa dứt lời, cô liền thấy ánh sáng trên bề mặt siêu trứng nhấp nháy phấn khích, rất nhanh sau đó nó đã cuốn những thứ trên mặt đất vào trong.

Hột Khê trợn tròn mắt, há hốc mồm vì kinh ngạc. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã trông thấy đống phi đao, linh thạch lóng lánh rực rỡ tràn đầy linh khí biến thành tro bụi trong chớp mắt, chỉ cần chạm nhẹ tay một cái là lập tức hóa thành hư vô.

Siêu trứng cất giọng mũi vui vẻ của trẻ nhỏ nói: "Mẹ, ngon quá đi, nhưng mà con vẫn chưa ăn no. Con muốn thêm nữa..."

Hột Khê tức khắc bừng tỉnh, nhìn đám tro bụi vương vãi dưới đất, nhất thời đau lòng khôn xiết.

Hiện tại cô nghèo rớt mồng tơi, hiếm hoi lắm mới vơ vét được chút ít tài sản này từ tên mập Chu, đáng lí nó sẽ trở thành cọng rơm cứu mạng của cô mà giờ lại bị Đản Đản ngốn hết hơn nửa, thật là… thật là khiến cô lòng đau như cắt.

Trông thấy vầng sáng vàng kia còn định cuỗm mất nhẫn trữ vật trong tay mình, Hột Khê vội vàng nhét nó vào trong tay áo, vẻ mặt kiên quyết: "Đản Đản, sau này phải được mẹ cho phép con mới được nuốt pháp bảo hay linh vật gì đó. Nếu con không vâng lời, về sau mẹ sẽ không cho con ăn gì nữa, nghe rõ chưa?"

Vầng sáng vàng cứ uốn éo giữa không trung, Đản Đản rõ ràng không cam lòng, nhưng cũng khôn khéo mà đồng ý.

Thấy Đản Đản đồng ý rồi, Hột Khê mới thở phào nhẹ nhõm, lấy tất cả những thứ còn lại trong nhẫn trữ vật ra.

Trong đám tro tàn xám xịt chỉ còn sót lại một cái lô đỉnh hình lục giác to cỡ lòng bàn tay, mấy viên đan dược tỏa ra mùi thơm thanh mát, mười mấy miếng tinh thạch rẻ tiền, ngoài ra còn có hai hộp ngọc không mấy bắt mắt.

Không có phi đao, cũng không có pháp khí, ngay cả một mẩu linh thạch đắt tiền cũng không. Hột Khê lại càng thêm đau lòng khi nghĩ lại đống châu báu lúc nãy bị Đản Đản cuốn đi.

Đáng tiếc, cô có đau lòng thì cũng đã muộn.

Hột Khê thở dài mở một hộp ngọc trong số đó, phát hiện bên trong chứa một nhành cây xanh, lúc này phiến lá xanh mướt đã hơi héo rũ, song lại tỏa ra một luồng linh khí nồng đậm.

"Đây là cái gì?" Nhìn thì có vẻ giống một loại cây thần, nhưng trong trí nhớ của Nạp Lan Hột Khê thì chưa bao giờ trông thấy.

"Con biết, con biết!" Đản Đản nhanh nhảu đáp lời, "Đây là hoa bồ đề, ngàn năm mới nở hoa, vạn năm mới kết quả, quả của loài cây này có thể trợ giúp nâng cao hồn lực, mùi vị rất ngon. Có điều cái này hiện tại còn chưa tới trăm năm, ăn thì tiếc lắm. Nhưng nếu mẹ đem những loại thảo dược này trồng trong không gian, Đản Đản có thể ăn thật nhiều linh khí."

Nächstes Kapitel