"Cháu cho rằng ông cũng động chút là khóc nhè giống cháu sao?" Ông Hạ buồn cười véo mũi Tiểu Miêu Miêu.
Mấy ngày ở châu Úc, ông Hạ coi như đã được chứng kiến công phu khóc nhè của Tiểu Miêu Miêu rồi, không vừa lòng cái là khóc được luôn.
Tiểu Miêu Miêu "hức" một cái, xoa xoa cái mũi của mình, giọng nói non nớt hờn dỗi: "Cháu không phải khóc nhè đâu, mà là đang giả vờ đáng thương đó."
"Cháu đáng thương lắm sao?" Ông Hạ nhướng mày.
Nếu Tiểu Miêu Miêu đáng thương thì đoán chừng người dân trên khắp thế giới này có thể không cần sống nữa được rồi. Tất cả đều đáng thương đến mức đi nhảy sông Hoàng Phố.
"Cũng tàm tạm ạ." Tiểu Miêu Miêu vừa ăn sủi cảo vừa nhồm nhoàm nói: "Dù sao thì khóc sẽ có Thất cách cách dỗ."
"…"
Ông Hạ bị Tiểu Miêu Miêu làm cho dở khóc dở cười, cũng quên đi những cảm xúc chất chứa trong lòng. Chuyện đã qua thì cũng đã qua rồi, dù sao bây giờ tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, không phải sao?
…
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com